Cầu Bác Hải dưới màn đêm đen được bao phủ bởi những ánh đèn đường vàng mờ ảo, gió lạnh ngoài biển phả vào cổ Mộ Vi Lan.
Cô đứng trên cầu, nhìn biển lặng vô tận, cuối cùng cô cũng không kiềm nén được cảm xúc của mình, đối mặt với biển lớn và hét lên.
“Phó Hàn Tranh! Phó Hàn Tranh! Em đang đợi anh quay về. Anh mau về đi.
Âm thanh gào thét của cô khô khan, nghẹn ngào và nức nở.
Gió biển đầu mùa đông lạnh lẽo, nó giống như một lưỡi dao sắc nhọn cửa vào mặt cô. Cô đau đớn, dòng nước mắt nóng ẩm của cô bỗng chốc trở nên mát lạnh.
Trong tầm nhìn mơ hồ, cô nhìn chằm chằm vào mặt biển, cô độc một mình đứng trên cầu. Hàn Tranh. Rốt cuộc anh đang ở đâu?Lão Lưu đứng bên cạnh chăm chú nhìn Mộ Vi Lan. Chuông điện thoại vang lên, 10 người gọi là biết
thư nhà họ Phú.
Lão Lưu nghe máy: "Alo, ông chủ.
“Hãy chú ý đến Vi Lan, tôi sợ con bé sẽ làm điều ngu ngốc."
“Vâng, ông chủ yên tâm đi, tôi chắc chắn sẽ không để cô chủ xảy ra chuyện gì đâu.
Sau khi cúp điện thoại, lão Lưu lấy từ trong xe ra một chiếc chăn, đi đến bên cạnh Mộ Vi Lan và đưa cho cô.
"Cô chủ, ngoài biển gió lớn, cô mặc ít quần áo nên quần chăn này vào đi. Cẩn thận bị cảm lạnh đấy!”
Nước mắt của Mộ Vi Lan lăn dài, cô quay đầu nhìn lão Lưu, cắn môi hỏi: “Ông nói xem, nếu Hàn Tranh vẫn còn ở dưới biển, liệu anh ấy có lạnh lắm không?"
Lão Lưu sửng sốt: “Cô chủ...có lẽ cậu chủ...
"Thực ra các người đều muốn nói với tôi rằng Hàn Tranh đã chết rồi phải không?"
“Cô chủ, cô đang mang thai nên phải cần thận
một chút."
Mô Vị Lan khóc lớn, rồi mìm cười nói: “Vì vậy, cácngười đều cho rằng Hàn Tranh đã chết?"
Mười mấy tiếng trôi qua, một người bị tai nạn xe lao xuống biển, làm sao có thể sống sót được chứ? Nhưng mà, lão Lưu không nỡ nói những điều này
với Mộ Vi Lan.
Mộ Vi Lan nhìn ra biển và nói: “Chỉ cần chưa nhìn thấy xác của anh ấy, anh ấy vẫn có thể còn sống, Anh ấy đã hứa với tôi rằng tối nay anh ấy sẽ về nhà sớm."
Lão Lưu mim môi, khỏe mắt ươn ướt.
Mộ Vi Lan nắm chặt lan can, hét vào mặt biển: "Phó Hàn Tranh! Anh nghe rõ đây! Em sẽ luôn đợi anh trở về
Biệt thự Lam Quận.
Kiều Lạc ngủ mê man, trên trán đổ mồ hôi lạnh.
Kỳ Ngạn Lễ ôm cô ta, và khẽ gọi: “Tiểu Tang, tỉnh
đi, Tiểu Tang?"
"A!"
Kiểu Lạc giật mình tỉnh dậy, hoảng sợ nhìn kỳ
Ngan Le.
Kỳ Ngạn Lễ sửng sở nói: “Sao thế, em mơ thấy ác
mộng đưKiều Lạc nhào vào lòng Kỳ Ngạn Lễ và ôm chặt lấy ngực anh ta: "Em, em mơ thấy mình giết người."
"Sao có thể thể được chứ, Tiểu Tang của anh hiển lành như vậy, làm sao có thể giết người được. Em đừng suy nghĩ lung tung
Kỳ Ngạn Lễ nắm lấy tay cô ta, đặt lên cạnh môi và hôn lấy bàn tay cô ta.
"Em đói không? Anh kêu người giúp việc nấu chút đồ ăn khuya cho em ăn nhé."
Nói xong, Kỳ Ngạn Lễ vừa định đứng dậy rời, Kiểu Lạc kéo tay áo của anh ta lại: "Kỳ Ngạn Lễ, anh đừng di, em so."
Kỳ Ngạn Lễ lại ngồi trở lại, ôm lấy cô ta và nói: "Đừng sợ, anh không đi."
Anh ta rút lấy một ít khăn giấy và lau mồ hôi trên trán cho cô ta. Anh ta vỗ nhẹ lên bờ lưng gầy guộc của cô ta, nhìn thấy cô ta dựa vào anh như vậy, anh ta lại cảm thấy có chút hạnh phúc. Ngôn Tình Tổng Tài
“Tiểu Tang, em hình như còn ỷ lại vào anh nhiều
hơn trước kia.
Kiểu Tang khẽ mìm cười và nói: "Anh rất vui vì em
có thể ỷ lại vào anh“Nếu em chỉ nói nếu như có một ngày, anh phát
hiện em khác với những gì anh tưởng tượng, liệu anh có hận em không?" Kỳ Ngạn Lẻ chăm chú nhìn vào mắt cô ta và nói: "Cho dù em trở nên như thế nào, em cũng là Kiểu Tăng
của anh. Anh thương em còn không hết, sao có thể
hận em được chứ?"
Kỳ Ngạn Lễ giúp cô ta chỉnh lại mái tóc ướt đẫm mồ hôi. Kiểu Lạc sững sờ nhìn anh ta, ánh mắt đầy rung động.
"Đúng rồi, có chuyện này anh nghĩ nên nói với
“Chuyện gì vậy?”
Kỳ Ngạn Lễ nói: “Hôm nay Phó Hàn Tranh bị tai nạn xe. Người và xe đều lao xuống biển, đến giờ vẫn chưa vớt được thi thể "
Toàn thân Kiều Lạc lạnh toát, trái tim cô ta run lên
dữ dội.
Như vậy là, Phó Hàn Tranh thực sự đã chết?
Cô ta đờ đẫn nói: “Sao, sao có thể như vậy được
chứ?"
Kỳ Ngạn Lễ cau mày nói: “Có thể là do kẻ thù trên thương trường gài bảy anh ta, nhưng anh không nghĩ
em."được ra ai lại có dũng khí lớn như vậy"
Kiểu Lạc thận trọng nhìn anh ta và hỏi. "Phó Hàn Tranh chết rồi, có phải anh rất buồn
kỳ Ngạn Lễ đột nhiên cười giễu cợt, và nói: “Trước kia vì anh ta mà anh phải mất đi em. Anh hận anh ta đến mức muốn đâm anh ta hàng trăm ngàn lần. Cho dù anh ta có chết hàng lần cũng không đủ với anh. Nhưng bây giờ khi biết tin anh ta gặp nạn, anh lại không thể vui mừng. Anh chợt nhớ đến khoảng thời gian chúng ta là bạn tốt của nhau. Anh ta chết rồi, trong lòng anh bỗng cảm thấy trống rỗng.
Kiểu Lạc lẩm bẩm nói: “Anh ta chết thật rồi sao?"
"Đã mười mấy tiếng trôi qua, nhưng người vẫn chưa vớt được lên, cơ hội sống sót rất thấp. Gần đây, có lẽ tập đoàn Phó Thị sẽ phải thay đổi nhiều."
Kiều Lạc nhắm mắt lại, trong lòng đầy phiền muộn. Cô ta tưởng rằng khi trả được thủ, cô ta sẽ cảm thấy sảng khoái vô cùng. Nhưng cô ta không những không đạt được khoái cảm mà cô ta mong muốn, mà ngược lại còn cảm thấy vô cùng nặng nề.
Kiều Lạc nhớ ra mình vẫn còn một số việc chưa làm xong, cô ta nói với Kỳ Ngạn Lễ: “Em hơi đói, anh có thể sai người nấu chút gì đó cho em ăn được không?"Kỳ Ngạn Lễ đưa tay véo mới cô ta và yêu chiều
nói: "Được."
Sau khi kỳ Ngạn Lễ ra khỏi phòng ngủ, Kiểu Lạc cầm điện thoại lên và gửi một tin nhắn đi.
“15 tỷ, trong ba ngày tôi sẽ chuyển khoản cho anh. Đừng gọi điện thoại cho tôi. Khi anh nhận được tiền, lập tức đưa con gái anh rời khỏi Bắc Thành, và không bao giờ quay trở lại Bắc Thành nữa."
Sau khi gửi tin nhắn xong, Kiều Lạc xóa đoạn tin nhắn đó đi. Cô ta tắt điện thoại và để sang một bên.
Cô ta hít một hơi thật sâu, lấy tay ôm mặt một hồi lâu mới có thể bình tĩnh lại, cô ta vén chăn và ra khỏi giường.
Kỳ Ngạn Lễ đang nấu cháo trong bếp, đột nhiên bị một đôi tay mềm mại ôm chầm lấy từ phía sau.
Kỳ Ngạn Lễ cong môi nói: "Sao em lại dậy thế?"
“Em không muốn ở một mình.
Kỳ Ngạn Lễ kéo cô ta về phía trước, ôm cô ta trong lòng, đè nhẹ cằm lên đỉnh đầu cô ta và cười nói: “Từ khi nào mà em trở nên bám người như vậy?”
"Có phải anh cảm thấy em hơi phiền phức
không?"
“Sao có thể chử, anh thích em bám lấy anh. Nhưvậy anh sẽ cảm thấy yên tâm hơn một chút” Anh ta cúi đầu, hôn lên mái tóc của cô ta.
Kiểu lạc do dự một lúc, ngập ngừng nói: “Em em muốn thương lượng với anh một việc
"Hum?"
"Anh có thể cho em vay một ít tiền được không?"
Kỳ Ngạn Lễ nhướn mày, nghiêng người nhìn cô ta:
“Em muốn bao nhiêu?"
Kiểu Lạc thiếu tự tin nói: “15 tỷ...
Cô ta vay anh một phát 15 tỷ, liệu Kỳ Ngạn Lễ có nghi ngờ gì không?"
"Em cần nhiều tiền như thế để làm gì?" Vẻ mặt của Kỳ Ngạn Lễ bỗng trở nên nghiêm túc.
Trái tim Kiều Lạc khẽ co giật: "Em...
Nhìn sắc mặt tái nhợt của cô ta, Kỳ Ngạn Lễ nhíu mày hỏi: "Chắc không phải em định cầm 15 tỷ rồi rời bỏ anh một lần nữa đấy chứ?"
“Hừm?” Anh ta hỏi dồn.
Kiểu Lạc đỏ bừng mặt: "Không không. Chỉ là hôm nay em đi mua sắm một mình, em muốn mua rất nhiều thứ, nhưng em lại nhận ra mình không có nhiềutiền"
khi cô ta nói điều này, cô ta che giấu rất tốt, không một chút sơ hở,
Kỳ Ngạn Lễ nhìn cô ta một lúc lâu rồi nói: “Là do anh suy nghĩ không chu đáo. Hôm nay em ra ngoài, anh còn lo lắng em không có điện thoại, cũng không có tiền, liệu có đi lạc hay không, liệu có bị người khác bắt nạt.
Kiều Lạc cúi mặt xuống, lẩm bẩm nói: “Em không phải mèo hay chó, làm sao có thể dễ dàng đi lạc được chứ"
Ảnh mắt của Kỳ Ngạn Lễ dịu xuống, đáy mắt tỏa ra một tia sáng dịu dàng: “Tiểu Tang, nói cho anh biết, mười năm qua em đã sống như thế nào."
“Không có gì đáng để nói. Năm đó em rơi xuống biển, được ngư dân địa phương cứu giúp. Nhưng do va phải rạn san hô trên biển nên em mới mất trí nhớ. Em sống trong làng chài một thời gian dài, sau đó em không ngừng nhớ lại được một số việc nên trở về nhà. Em ở nhà một thời gian, nghe bà nội em nói, trước đây em học ở đại học Bắc Thành. Em nghĩ, em đến Bắc Thành, có lẽ sẽ có người quen biết em, không chừng cũng có thể tìm lại được kí ức trước kia. Kết quả là cơ duyên trùng hợp, em gặp được bác sĩ Hàn. Mọi chuyệnsau đó, anh đều biết cả rồi."
Mặc dù Kiều Lạc chỉ nói qua loa, nhưng trái tim của Kỳ Ngạn Lễ vẫn rung động.
Anh ta ôm chặt lấy cô và thở dài: "Tiểu Tang, anh thể, sau này anh sẽ không để em rời xa anh nữa, cũng sẽ không bao giờ để em phải chịu bất cứ tổn thương
nào nữa.
Kiều Lạc vô thức vươn tay ra ôm lấy eo của Kỳ Ngan Le.
Khi Kiều Lạc đang ngồi trên bàn ăn cháo, Kỳ Ngạn Lễ lấy một tấm thẻ ngân hàng từ trong phòng sách ra và đưa cho cô ta.
“Tấm thẻ ngân hàng này anh đã làm từ lúc em trở về, nhưng anh quên không đưa cho em, mật khẩu là ngày sinh nhật của em.
Kiều Lạc cầm lấy tấm thẻ ngân hàng, cảm thấy trong tay nặng trĩu.
Kỳ Ngạn Lễ đối xử với cô quả tốt. Người đàn ông coi cô như con gái để cưng chiều.
“Trong thẻ chỉ có ba tỷ thôi. Lát nữa anh sẽ dùng máy tính chuyển thêm tiền cho em. Sau này thiếu tiền, em chỉ cần hỏi anh. Tiểu Tang, em không cần phải vay tiến của anh. Tất cả số tiền anh kiếm được, đều đểdành cho em"
Kỳ Ngạn Lễ nhẹ nhàng vuốt tóc Kiều Lạc.
Kiểu Lạc nhìn chằm chắm tấm thẻ ngân hàng, khỏe mỗi khẽ giật: "Bố mẹ em cũng chưa từng đối xử tốt với em như vậy."
"Vậy thì hãy để anh là người yêu chiều em nhất.
Khi Mộ Vị Lan từ cầu Bác Hải trở về biệt thự của nhà họ Phó đã là đêm khuya.
Đôi mắt cô vừa đỏ vừa sưng.
Trong phòng khách vang lên giọng nói của ông
Phó và Tiểu Đường Đậu.
"Đường Đậu ngoan, nghe lời, mau đi ngủ đi. Muộn lắm rồi, sáng mai cháu còn phải đi học đấy."
Tiểu Đường Đậu cau mày, hiếm khi không nghe lời: "Không, ông nội, cháu muốn đợi Mộ Mộ trở về. Rốt cuộc Mộ Mộ đã đi đâu rồi!”
Ngay khi Mộ Vi Lan bước vào nhà, Tiểu Đường Đậu gọi cô: "Mộ Mộ!"
Cô bé nhảy xuống khỏi ghế sofa, chạy đến trước mặt Mô Vi Lan và ôm chầm lấy chân cô.
“Hừ, mẹ đi đầu vậy! Muộn như vậy còn không vềnhà Lỡ như kẻ xấu bên ngoài bắt mẹ đi thì phải làm
Mộ Vị Lan khịt mũi, cô ngồi xuống, kéo tay Tiểu Đường Đậu, cô cổ nở một nụ cười và nói: “Chẳng phải me đã về rồi dây sao? Đêm nay Đường Đậu ngủ với mẹ có được không?"
"Được chứ. Hiếm khi bố không có ở nhà!”
Nhắc đến Phó Hàn Tranh, Mộ Vì Lan lại rơi nước
Tiểu Đường Đậu khó hiểu nhìn cô: “Mỗ Mộ, mẹ
mắt.
sao vậy!"
"Không có gì, bên ngoài gió to quá, thổi vào mắt
mẹ đau."
Phó Chính Viễn chống gậy đi tới và nói: “Con mau đưa Tiểu Đường Đậu lên lầu đi ngủ đi. Không còn sớm nữa, có chuyện gì để mai nói."