Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 898



Chương 898:

 

Giang Thanh Việt và Nguyệt Như Ca bước vào phòng làm việc.

 

Lục Hỉ Bảo nằm ngoài chăm chú lắng nghe động tĩnh bên trong, nhưng dù cố gắng thế nào thì cô ấy cũng không thể nghe được hai người kia đang nói gì.

 

Trong phòng.

 

Giang Thanh Việt đã giải thích tất cả mọi thứ xảy ra vào mười năm trước.

 

Sắc mặt của Nguyệt Như Ca càng lúc càng lạnh lẽo. Cô ta chưa bao giờ nghĩ răng giữa cô và Hàn Chiến lại có nhiều vướng mắc như vậy.

 

Giang Thanh Việt đứng dậy đi đến bên Nguyệt Như Ca rồi vỗ vai cô ta mà nói: “Tôi đưa cô đến chỗ Hàn Chiến một phần cũng vì muốn cô chấm dứt đoạn cảm tình cách đây mười năm, hoặc không thì hãy hoàn thành những thứ còn đang dang dở. Việc phục hồi đoạn ký ức kia thì cô hãy tự mình suy xét đi, tôi ủng hộ quyết định của cô”

 

Nguyệt Như Ca lặng lẽ ngồi trong phòng làm việc, cô ta khẽ thở dài rồi im lặng lấy tay che mặt.

 

“Tôi muốn ở một mình”

 

Giang Thanh Việt bước ra khỏi phòng và đóng cửa lại

 

Ngay khi Giang Thanh Việt bước ra khỏi cửa phòng làm việc thì đã đụng phải Lục Hỉ Bảo đang nằm áp tai vào cửa, trông cô ấy giống như một tên trộm.

 

Giang Thanh Việt nhấc cổ áo cô vợ nhỏ của mình lên rồi kéo cô ấy xuống lầu.

 

Lục Hỉ Bảo tò mò hỏi: “Vừa rồi hai người nói gì trong phòng làm việc “Không có gì.”

 

“Tại sao Nguyệt Như Ca lại ngồi yên trong phòng như có chuyện lớn đã xảy ra vậy?”

 

Giang Thanh Việt nhìn xuống khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của cô ấy, sau đó còn cố ý trêu đùa: “Có lẽ là đang nghĩ nên bắt cóc chồng em như thế nào đấy”

 

Lục Hỉ Bảo lập tức đứng khoanh tay: “Cô ấy năm mơ đi! Nếu cô ấy dám mang anh đi thì em sẽ quyết chiến với cô ấy!”

 

Giang Thanh Việt nhẹ nhàng cười rồi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kiêu ngạo của vợ mình: “Em làm sao có thể đối đầu với cô ấy, em đã quên là Như Ca có súng sao?”

 

“Em…em sẽ ôm đùi cô ấy, không cho cô ấy đi!”

 

“Cục cưng, lúc nãy em nói thì anh cảm thấy em rất giỏi, nhưng cũng chỉ được có ba giây”

 

Khóe miệng của Lục Hỉ Bảo cong lên, cô ấy ôm lấy eo Giang Thanh Việt: “Dù sao đi nữa thì em cũng sẽ không để cô ấy mang anh đi!”

 

Giang Thanh Việt vươn tay sờ sờ đầu vợ mình: năng mang anh đi, anh cũng sẽ không đi với cô ấy”

 

Nguyệt Như Ca đã im lặng suy nghĩ trong phòng làm việc khoảng nửa tiếng đồng hồ mà vẫn không chịu ra.

 

Lục Hỉ Bảo thỉnh thoảng sẽ ngó nghiêng cửa phòng một lúc lâu “Nguyệt Như Ca bị sao vậy? Đừng nói là cô ấy trốn trong đó rồi làm chuyện gì ngu ngốc chứ?

 

“Cô ấy đang suy nghĩ về một việc nên sẽ không chịu ra ngoài cho đến khi tìm được câu trả lời. Đừng lo lắng”

 

ô ấy không có khả Trong phòng.

 

Nguyệt Như Ca nhìn chiếc hộp thiếc có họa tiết sơn dầu trên tay rồi mở ra.

 

Trong đó có một bức ảnh chụp chung của cô ta và Hàn Chiến, ngày tháng ở góc dưới bên phải của bức ảnh là vào thời điểm cách đây khoảng mười năm.

 

Cô gái trong ảnh trông hơi xanh xao, khuôn mặt không trang điểm tuy xinh đẹp nhưng vẫn còn rất trẻ con, cô ta tựa đầu vào vai một người thanh niên điển trai với nụ cười ranh mãnh nhưng rạng rỡ.

 

Mà người đàn ông mười năm trước cũng không điềm đạm như bây giờ, dáng vẻ tuấn tú khiến bao cô gái phải si mê.

 

Ngón tay của Nguyệt Như Ca sờ vào bức ảnh chụp hai người, cô ta hít một hơi thật sâu rồi nhìn những thứ khác trong hộp.

 

Ngoài ra còn có một khẩu súng lục màu bạc, có vẻ là đồ được thiết kế riêng nên trên tay cầm có đính một vài viên kim cương, thoạt nhìn thì đó là khẩu súng dành cho phụ nữ, trông rất đẹp.