Bên Chicago, hắn đã phá hủy một chuyến làm ăn lớn của Địch Lung. Tất nhiên hắn biết, Địch Lung đang cay cú cỡ nào... "Món quà của tôi, anh vui chứ?"
Đôi mắt Địch Lung sắc bén như dao cau, người này còn mặt mũi hỏi hắn có vui hay không? Vui cái rắm, vui được mới là lạ.
Đột nhiên, tiếng bước chân dồn dập dội vào tai, cả Ninh Diệp và Địch Lung đều ngoảnh mặt nhìn sang, Đô Kiệt đang hiên ngang đến gần, vẻ mặt có chút khó coi.
Ba người đồng thời cảm thấy khó hiểu, không nói không rằng cất bước vào trong.
Họ đều đến đây vì lời mời của Tiểu vương Sami.
Đèn chùm kim cương trên trần nhà phát sáng, xung quanh bày trí những đồ vật như mã não, đá quý. Trên tường treo đầy những bức tranh ngọc thạch, ở trung tâm căn phòng được đặt một bộ sofa phủ sơn óng ả với những họa tiết uốn lượn tinh tế mang lại cảm giác ưa nhìn tuyệt đối...
Tiểu vương Sami từ trên ghế đứng dậy, trên môi treo một nụ cười tươi tắn: "Các cậu đều đến rồi... Mau, ngồi đi!"
Dadania bẽn lẽn vắt chân trên ghế, bộ dạng xinh đẹp hút hồn, ánh mắt lặng lẽ đánh giá qua lại 3 người đàn ông...
Sau khi thấy ba vị khách quý của mình đều đã an vị, Tiểu vương Sami mới búng tay, một người hầu lập tức tiến đến, cung kính cúi người rót rượu vào những chiếc ly đế cao trên bàn...
"Trước tiên, tôi kính các cậu một ly!"
Tiểu vương Sami nâng ly hướng về phía mấy người đàn ông, thái độ không quá nghiêm túc cũng không quá siểm nịnh.
Bầu không khí im ắng kì lạ, Tiểu vương Sami hài lòng nháy mắt ra hiệu cho con gái mình. Dadania cười tươi, ngửa cổ uống trọn ly rượu, ánh mắt cực kì gợi tình.
"Tiểu vương Sami, ông mời chúng tôi đến đây, chắc không đơn giản chỉ là uống rượu?" Địch Lung cười đầy ẩn ý, ngón tay bất giác mân mê bề mặt nhẵn bóng của chiếc ly thủy tinh.
"Hahaha... Xem ra tôi không thể qua mắt được các vị, vậy tôi sẽ vào vấn đề chính."
Tiểu vương Sami bật cười, đoạn chỉ sang Dadania. "Con gái tôi cũng đã lớn rồi, hôm nay tôi tổ chức tiệc rượu... vừa là để chúc mừng, vừa là để kén rể..."
"Kén rể?"
Đô Kiệt khó hiểu, hắn tùy ý liếc mắt quan sát gương mặt của Dadania, tròng mắt lộ ra sự chán ghét cùng cực... Hắn không thích con gái chủ động, càng không thích những cô gái ăn mặc hở hang...
Chiếc váy mà Dadania đang mặc được thiết kế xẻ sâu ở phần cổ và chân giúp cô ta khéo léo khoe tron khe ngực sâu hun hút cùng với cái đùi trắng nõn không tì vết. Vải áo mỏng tang, thấp thoáng còn có thể thấy được màu đen của nội y...
Nếu hắn nhớ không nhầm, quy cách ăn mặc ở đây khá nghiêm túc... Người ta thường sẽ mặc những bộ trang phục che đi ngực và vai, dài qua đầu gối, đội khăn trùm đầu. Nhưng kể từ khi bước vào khách sạn này, hắn chỉ thấy người hầu mới mặc như vậy...
Đô Kiệt nhếch môi khinh bỉ, trông Dadania chẳng khác gì gái bán thân ngoài quán bar, lẳng lơ, thô tục, lúc nào cũng thiếu hơi đàn ông.
Gu của hắn không phải bình hoa di động, người phụ nữ của hắn phải có cá tính và sức hút riêng.
Nghĩ đến đây, hình ảnh xinh đẹp của cô gái váy đỏ bất giác hiện lên trong đầu. Đô Kiệt thoáng giật mình, nhẹ nhàng đảo mắt qua Ninh Diệp...
"Phải đó, các cậu ai có hứng thú muốn làm con rể tôi?" Trên mặt Tiểu vương Sami lướt qua một vẻ tự mãn, rất tự nhiên mà cất giọng thăm dò.
Địch Lung chỉ cười chứ không nói gì, hắn bình thản chống tay lên ghế quan sát phản ứng của Ninh Diệp.
Từ đầu chí cuối, ánh mắt Ninh Diệp chưa hề dừng lại trên người Dadania, vẻ mặt hắn như cười như không, biểu cảm chẳng mảy may có chút thay đổi... Dường như lời nói của Tiểu vương Sami chẳng thể đả động đến tâm trạng của hắn lúc này.
Sắc mặt của Tiểu vương Sami hơi đanh lại, nhưng rất nhanh liền giãn ra. Ông ta đã đoán trước được kết quả này... Ba người ngồi đây, có ai là không tài giỏi, không quyền lực đâu chứ... bọn họ có cớ để kiêu ngạo.
"Nếu làm con rể tôi, tất cả các dự án đầu tư ở nước ngoài của Tập đoàn Dầu khí AD sẽ do các cậu quản lý. Không dừng lại ở đó, mỏ dầu lớn nhất mà tôi đang khai thác ở Abu Dhabi, các cậu cũng có thể toàn quyền sử dụng... Đổi lại, các cậu sẽ cung cấp cho tôi thứ tôi cần. Như vậy, đôi bên cùng có lợi... việc này chắc hẳn rất đáng suy nghĩ."
Giọng nói của Tiểu vương Sami vẫn trầm đều như thường, ông ta thản nhiên đưa ra điều kiện của mình.
Người làm ăn mà, đều chú ý tới chữ "lợi"...
Có thể nói điều kiện mà Tiểu vương Sami đưa ra có sức hấp dẫn rất lớn. Trung Đông vốn nổi tiếng về dầu mỏ, nếu có thể kinh doanh ở đây, lợi nhuận thu về sẽ cực kì khủng khiếp.
Tiểu vương Sami không tin, ông ta đã đưa ra điều kiện này rồi mà còn có người không mủi lòng. Nghĩ đến viễn cảnh con gái mình được những người đàn ông quyền lực nhất tranh nhau muốn cưới, dù có nằm mơ ông ta cũng cười tỉnh...
Địch Lung hơi ngạc nhiên trước sự nhượng bộ của Tiểu vương Sami, nhưng ngoài sự ngạc nhiên thì lại chẳng có gì cả. Lĩnh vực chủ yếu mà Địch gia kinh doanh là ma túy, tương lai sẽ còn có vũ khí... Nhưng mà, hắn rất tò mò Ninh Diệp đang nghĩ gì?
"Ninh lão đại, anh nghĩ thế nào về lời đề nghị của Tiểu vương Sami?"
Địch Lung lên tiếng, ánh mắt không ngần ngại nhìn thẳng vào Ninh Diệp.
Im lặng nãy giờ, Ninh Diệp mới chợt nói: "Tiểu vương Sami, tôi không có chút hứng thú nào với con gái của ông..."
Nghe xong lời này, Tiểu vương Sami và Dadania đã biến sắc. "Cậu thật sự không suy nghĩ?"
Ninh Diệp không trả lời, hắn rời khỏi ghế, lạnh nhạt gật đầu với Tiểu vương Sami: "Không còn chuyện gì thì tôi đi trước."
"Tại sao?"
Một giọng nữ vang lên, Dadania hỏi với vẻ tức tối.
Bước chân Ninh Diệp khựng lại, lát sau mới nhàn nhạt mở miệng: "Tôi là hoa đã có chủ! Tôi không muốn phản bội phu nhân đi lấy người khác."
Lời vừa dứt, tất cả những người có mặt trong phòng đều kinh ngạc.
Dadania há hốc mồm, lão đại Ninh gia đã lập gia đình? Lúc nào chứ... Theo cô ta biết, mối quan hệ giữa Ninh Diệp và cha cô ta khá tốt. Nếu hắn thực sự kết hôn thì cha phải nhận được thiệp mời... Chẳng lẽ là kết hôn bí mật?
Tiểu vương Sami nhắc nhở con gái không được manh động, nếu khiến Ninh Diệp nổi giận thì không phải là thượng sách...
Địch Lung cảm thấy thú vị, trong lòng dâng lên một chút hứng thú khó cưỡng. Rốt cuộc người phụ nữ nào có thể lọt vào mắt Ninh Diệp, còn được hưởng đãi ngộ tốt như vậy? Để lão đại Ninh gia đích thân ra mặt bảo vệ, có lẽ cô gái đó cũng chẳng phải hạng tầm thường...
Rất có thể nữ chủ nhân Ninh gia sẽ nằm trong ba cô gái bên cạnh Ninh Diệp... Nhưng, sẽ không phải là Tiểu Linh chứ?
Đáy mắt Địch Lung xẹt qua một tia đắn đo, hắn đứng dậy, nở nụ cười yêu mị, "Tiểu vương Sami, suy nghĩ của tôi và Ninh lão đại giống nhau..."
Nói xong liền sải bước rời đi nối tiếp Ninh Diệp.
Trong phòng chỉ còn lại mỗi mình Đô Kiệt, hắn sững sờ ngồi tựa trên ghế, trong đầu văng vẳng câu nói của Ninh Diệp. Hắn biết "phu nhân" trong miệng tên đó là ai...
"Đô tổng..."
Tiểu vương Sami miễn cưỡng kéo lên một nụ cười, lặng lẽ nắm chặt tay.
Đô Kiệt khôi phục vẻ lạnh nhạt, hắn chỉnh trang lại cổ áo rồi khách sáo tiếp lời: "Thật xin lỗi, ông cũng biết mà, Đô thị làm về mảng công nghệ chứ không phải dầu mỏ... Tôi mạo muội đi trước!"
Nhìn bóng dáng của Đô Kiệt đã khuất, Dadania nghiến răng nghiến lợi, điên cuồng đạp đổ chiếc đèn hổ phách trên bàn.
"Chết tiệt, họ nghĩ họ là ai chứ? Dám làm giá với con..."
Chưa bao giờ Dadania lại bị khinh thường như vậy, có thể nói lần này cô ta đã chịu đả kích rất lớn. Từ trước đến giờ, cô ta nhận được sự săn đón, yêu mến của những công tử trong thành phố, chỉ có cô ta từ chối người khác, làm gì có chuyện người khác từ chối cô ta...
"Câm miệng!" Tiểu vương Sami quát lên, ông ta cũng giận dữ không kém, nhưng chính bản thân ông ta lại không làm gì được.
"Con bình tĩnh lại đi, họ là ai hả? Họ là những người có quyền lực và tầm ảnh hưởng hơn cả cha đấy." Tiểu vương Sami hít sâu, đáy mắt xẹt qua tia nguy hiểm, "Đừng bao giờ để họ nghe thấy lời này..."