Khi bóng tối bao trùm lên khắp thành phố Sao Paulo cũng là lúc mọi hoạt động giải trí trở nên sôi động hơn bao giờ hết. Các nhà hàng, quán bar và sàn nhảy luôn trong tình trạng rực rỡ ánh đèn...
Bar Flora-Lounge, nơi được mệnh danh là thánh địa của những người sống về đêm và được đánh giá là cực kì điên rồ. Ánh đèn từ tứ phía chiếu xuống vũ trường, trên võ đài, có vũ nữ đang nhảy thoát y trông thật nóng bỏng, ánh đèn nhấp nháy, tiếng nhạc đinh tai nhức óc càng làm cho khung cảnh ở đây thêm phần thối nát, hỗn loạn...
Trong phòng nghỉ riêng trên lầu, người đàn ông đang ngồi gác chân trên ghế, xung quanh là những ly rượu đổ vỡ.
Hắn liếc mắt nhìn qua chiếc máy tính, nỗi giận lần nữa dâng lên trong lòng. Chỉ còn một chút nữa thôi, tại sao lại thất bại chứ?
Nếu thành công, đáng lẽ Abu Dhabi đã bị hủy diệt, đám người trong đó cũng sẽ chết.
Một người đứng top trong giới hacker như hắn lại có thể bị đánh lừa bởi chiêu thức đơn giản... quả thật nực cười.
"Quân, anh sao vậy?"
Thanh âm trong trẻo của cô gái truyền đến, người đàn ông bừng tỉnh, nhận ra đây không phải nơi thích hợp để phát tiết. Hắn im lặng một lát, cầm lấy chiếc máy tính rồi nói với cô gái: "Nói với bố nuôi, hôm nay anh sẽ rời đi..."
"Quay trở lại đất nước kia?"
"Ừ."
...
Một ngày bận rộn lại qua đi.
Ninh Diệp ngồi trong phòng họp ròng rã suốt mấy tiếng, cơm quên ăn, nước quên uống. Lúc hắn ngẩng đầu lên từ tập tài liệu và nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã tối tự bao giờ.
Hắn tạm dừng việc trong tay lại, nhắm mắt xoa bóp thái dương, lúc này Đường Tiêu đột nhiên bước vào.
"Lão đại, thuộc hạ đã tra ra được, khoảng 4 tiếng trước khi xảy ra sự việc, Smith tiên sinh nói với Tiểu vương Sami rằng lô hàng xuất sang châu Phi của ông ta đang gặp vấn đề, sau đó xin rời đi trước..."
"Smith tiên sinh?"
"Vâng, tại đại sảnh, chỉ có người của gia tộc Smith là vắng mặt. Vì vậy, ông ta có hiềm nghi rất lớn..."
Ninh Diệp vươn tay với lấy tách cà phê trên bàn, vừa kề lên miệng liền không muốn uống nữa, dứt khoát đẩy sang một bên. "Lô hàng của ông ta gặp vấn đề gì?"
"Bị cảnh sát giam giữ vì là hàng cấm, trong đó có chứa một lượng không nhỏ cocaine."
Hai mắt Ninh Diệp híp lại, gia tộc Smith vốn là mafia tại Brazil, chủ yếu kinh doanh sòng bạc và bất động sản, địa vị trong thế giới ngầm cũng được tính là cao, bây giờ lại muốn lấn sang cả con đường buôn lậu ma túy...?
Những năm gần đây, lượng người buôn bán và tiêu thụ ma túy, thuốc phiện ngày càng tăng vọt. Có thể nói loại hình kinh doanh bất hợp pháp này đem lại nguồn thu khổng lồ và có sức hút rất lớn đối với những ông trùm hắc đạo. Ninh Diệp không cần nghĩ cũng biết hiện tại có rất nhiều người đang dính dáng đến "ngón nghề" này...
"Còn gì nữa không?"
Đường Tiêu: "Gia tộc Smith đang tích cực thu mua các tiền chất hóa học từ Hoa Hạ để sản xuất các loại ma túy tổng hợp như ma túy đá và fentanyl... Ông ta đã liên hệ với Hội Tam Hoàng để tìm kiếm các vị trí thuận lợi cho việc tiếp nhận lượng ma túy lớn từ Nam Mỹ. Có lẽ hai bên đã có sự hợp tác và trao đổi qua lại."
"Hẹn một cuộc gặp với Smith tiên sinh, tôi muốn đích thân xem ông ta định giở trò gì." Ninh Diệp khẽ chớp mắt, nghĩ đoạn rồi mới nói, "Cho người liên hệ với ông Thanh bên Hội Tam Hoàng, bảo ông ta cắt đứt mối dây dưa với gia tộc Smith, mọi tổn thất tôi sẽ chịu."
"Lão đại, thế lực của Ninh gia tại Hoa Hạ không phát triển, lỡ như..." Đường Tiêu ngập ngừng, dù sao đấy cũng không phải địa bàn của họ, muốn đám người ấy nghe theo, e rằng không dễ...
"Không có lỡ như, chỉ cần nói tên của tôi ra, ông Thanh ắt sẽ hiểu."
"Thuộc hạ đi làm ngay!"
Đường Tiêu gật đầu, hắn gạt bỏ mọi thắc mắc trong lòng. Việc của hắn là phụng mệnh lão đại làm việc, những vấn đề nhỏ nhặt liên quan, nếu lão đại không nói thì hắn không cần biết...
Ánh sáng phát ra từ đèn chùm chậm rãi tôn lên gương mặt không cảm xúc của người đàn ông. Ninh Diệp tựa lưng vào thành ghế, chợp mắt định thần trong chốc lát...
Thực ra, khi ở Hoa Hạ, hắn đã thăm dò được rất nhiều thế lực ngầm, cũng quen biết một số đại ca xã hội đen lừng danh Đông Nam Á, trong đó có ông Thanh-thủ lĩnh Hội Tam Hoàng.
Người đời có câu "Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh", Ninh Diệp cũng không ngoại lệ. Hắn vốn sinh ra và trưởng thành tại châu Âu, vì vậy ở một đất nước chưa được Ninh gia khai phá như Hoa Hạ, một nơi đất rộng, người đông, tồn tại nhiều thế lực tranh giành nhau về miếng ăn, địa vị, hắn hoàn toàn không có một chút lợi thế... Lúc ấy, điều hắn phải làm ngoài nhẫn nhịn ra thì vẫn là nhẫn nhịn...
Ninh Diệp thừa hiểu đạo lý cứng quá thì gãy, người thông minh là người biết co biết giãn, biết nhu biết cương. Có như thế, hắn mới có thể ngồi vững trên vị trí lão đại, có thể sống sót giữa muôn trùng hiểm nguy.
Quan trọng hơn, hắn còn phải che giấu thân phận thật của mình, bởi hắn biết ngoài kia có bao nhiêu con người đang lùng sục tung tích của hắn, muốn giết hắn hòng "diệt cỏ tận gốc", trừ bỏ hậu hoạn về sau...
Trong một lần tình cờ, hắn đã giúp ông Thanh bắt được nội gián trong Hội và tiêu diệt kẻ thù khó nhằn, từ đó được ông ta tin tưởng, giao quyền điều khiển một nhánh nhỏ trong bang.
Cảm xúc của hắn lúc đó? Không uất ức, không khó chịu, nếu nói hắn hờ hững thì cũng đúng.
Một phần là vì ông Thanh đối xử với hắn không tệ, phần lớn là vì hắn còn đang lợi dụng đối phương, lợi dụng mạng lưới quan hệ của ông ta để liên lạc với đám Hàn Thiết, sau đó quay trở về Ninh gia...
Cuộc đời lên xuống thất thường, ai có thể đoán trước được ngày mai mình sẽ gặp phải chuyện gì chứ?
"Cốc... cốc..."
Tiếng gõ cửa đột ngột làm gián đoạn sự suy tư của Ninh Diệp, hắn mở bừng mắt, hai con ngươi đen nhánh nhìn sang một bên.
"Lão đại, tôi đã cho Trì Ngưng uống thuốc, nhưng cô ấy không tài nào nuốt được."
Ninh Diệp chau mày, bước chân vội vã lướt qua Mĩ Lệ rồi vòng thẳng lên phòng.
Đã mười mấy giờ trôi qua mà Trì Ngưng vẫn chìm trong hôn mê, thỉnh thoảng cô còn bị sốt nhẹ, điều này khiến Ninh Diệp lo lắng không thôi.
Hắn nhẹ nhàng vén những sợi tóc do mồ hôi làm dính bết trên mặt cô ra, cảm thấy yên tâm hơn khi sắc mặt tái mét của cô đã xuất hiện một chút hồng hào của người khỏe mạnh.
Đây là dấu hiệu tích cực...
"Tiểu Ngưng, nghe lời anh, tỉnh lại đi! Em muốn gì anh cũng chiều."
Trì Ngưng đau một thì hắn đau mười, cô là tâm can, là bảo bối của hắn, chứng kiến cô phải chịu đựng từng cơn đau buốt, nhức nhối mà vết thương gây ra, tim gan Ninh Diệp quặn thắt, trong lòng lại thương xót vạn phần, chỉ hận tại sao nỗi đau ấy không truyền sang cơ thể mình...