Ba người đang chuẩn bị bàn luận thêm, bất chợt một tiếng gõ cửa vang lên. Đường Tiêu đứng dậy đi mở cửa, một tên thuộc hạ mặc đồ đen đang bưng một chiếc khay nhỏ trên tay, cung kính nói: "Đây là món tráng miệng đầu bếp vừa mới làm ạ!"
Hai đầu lông mày Đường Tiêu chậm rãi nhíu lại, xua xua tay, "Lão đại không ăn đồ ngọt, mau mang đi!"
Ngay khi tên thuộc hạ định rời đi thì Ninh Diệp đột nhiên lên tiếng ngăn cản: "Mang vào đây!"
Đường Tiêu không giấu nổi vẻ ngạc nhiên, há hốc mồm, luống cuống nhận lấy khay đồ ăn từ tên thuộc hạ rồi đặt xuống trước mặt Ninh Diệp.
"Lão đại..."
Hương thơm béo ngậy thoang thoảng bay qua cánh mũi, Ninh Diệp nhận ra đây là chiếc tiramisu cô vẫn thường ăn. Đáy mắt hắn lóe lên một vệt ý cười, khóe môi không dễ dàng phát giác mà câu lên một cái, hắn nghiêng người, xúc một miếng bánh cho vào miệng. Vị ngọt đắng lan tỏa nơi đầu lưỡi khiến cho Ninh Diệp cảm thấy phức tạp, những hồi ức tươi đẹp khi còn ở bên cô lướt qua trong đầu như một thước phim.
Không biết nghĩ đến cái gì, sắc mặt Ninh Diệp trở nên ảm đạm hẳn, hắn cúi đầu ăn hết chiếc tiramisu, không bỏ sót dù chỉ một miếng. Chứng kiến một màn này, Hàn Thiết và Đường Tiêu kinh ngạc đến nỗi cằm sắp rớt ra luôn rồi.
Hàn Thiết đưa mắt nhìn Đường Tiêu, hai người dùng khẩu hình âm thầm giao tiếp với nhau.
Hàn Thiết: Lão đại sao vậy? Đổi gu ăn uống rồi ư?
Đường Tiêu: Từ trước đến nay lão đại vốn ghét đồ ngọt mà, rốt cuộc trong thời gian qua lão đại đã trải qua những gì?
Hàn Thiết: Tôi có cảm giác như lão đại không còn thuộc về chúng ta nữa...
Đường Tiêu trừng mắt nhìn Hàn Thiết: Bậy bạ! Không muốn chết thì câm miệng.
Ninh Diệp gác chiếc thìa lên miệng đĩa, hắn khôi phục dáng vẻ lạnh lùng vốn có, vừa xoa thái dương vừa nói: "Đi nghỉ ngơi đi, ngày mai sắp xếp ổn thỏa mọi việc rồi về Ninh gia."
"Vâng."
Hàn Thiết cùng Đường Tiêu đồng thanh đáp, tự giác lui ra ngoài, còn không quên dặn dò hai tên thuộc hạ gác cửa, "Cảnh giác một chút, nhớ đừng làm ồn đến lão đại."
Ninh Diệp lôi từ trong túi quần ra một chiếc vòng cổ bằng bạc, đây là thứ hắn lấy trên người cô lúc sắp rời đi.
Trong lòng hắn bây giờ ngũ vị tạp trần, đủ mọi loại cảm xúc thay nhau biểu tình, tự trách có, luyến tiếc có, đau lòng có, nhớ nhung cũng có,... tất cả chỉ vì một người con gái tên Trì Ngưng. Từ khi gặp cô, hắn chỉ muốn sống một cuộc sống hạnh phúc thuộc về hai người, hàng ngày an ổn làm việc kiếm sống, có thể đồng lương bèo bọt nhưng vẫn đầy đầy đủ đủ. Tuy nhiên, cái mong ước tưởng chừng như đơn giản ấy đối với hắn lại quá đỗi xa vời, xa không thể với tới...
...
Trì Ngưng ngồi trên sofa nghe tiếng mưa rơi bên ngoài. Đã khuya lắm rồi mà Ninh Diệp vẫn chưa về nhà...
Cô không nén nổi lo âu, gọi điện thoại cho hắn. Không có ai nghe máy, chỉ có tiếng máy móc lạnh lùng vang lên như hòn đá đang đè nặng vào trái tim cô. Gọi mấy cuộc liên tiếp, vẫn như cũ không liên lạc được.
"Ninh Diệp, tại sao anh không nghe máy?"
Trì Ngưng ôm mặt, mọi tâm trạng háo hức đều tan biến. Cô mở chiếc bánh ra, từ tốn ăn từng thìa nhỏ. Ít nhất khi làm như vậy cô sẽ có cảm giác hắn đang ở bên cạnh mình, nỗi lo sợ cũng sẽ vơi bớt phần nào.
Thực ra từ khi yêu Ninh Diệp, Trì Ngưng lúc nào cũng trong tâm thế lo được lo mất. Bởi cô không biết rõ hắn là ai, làm gì, ngay cả hành tung của hắn cô cũng không biết nốt.
Trì Ngưng ngả người trên ghế, mí mắt từ từ khép lại, trong cơn buồn ngủ cô mơ màng thấy mình đã quay về hai năm trước, những ngày tháng mà đối với cô không khác gì địa ngục trần gian.
Lúc ấy, cô đang có một mối tình thanh xuân kéo dài 4 năm thời đại học với Lê Á Minh. Những tưởng người đàn ông này sẽ gắn bó với cô đến hết phần đời còn lại, nhưng không, tất cả đã bị phá hỏng vào cái ngày mà cô phát hiện ra mình bị lừa. Người mà Lê Á Minh yêu không phải cô, người hắn yêu là một người đàn ông khác họ Lâm. Trì Ngưng mang danh bạn gái Lê Á Minh cũng chỉ nhằm giúp anh ta che giấu tính hướng thật của mình, nói cách khác cô chính là một cái bia đỡ không hơn không kém.
Trì Ngưng cảm thấy ghê tởm Lê Á Minh, không phải ghê tởm tính hướng của hắn mà là ghê tởm nhân cách của hắn. Rốt cuộc cô làm gì nên tội để anh ta đem cô ra làm trò tiêu khiển, coi cô như một con ngốc mà lừa dối suốt từng ấy năm trời? Từ đầu đến cuối cô đều không biết gì hết, cứ ngỡ bản thân đã có một người yêu thương nhưng rồi lại bàng hoàng nhận ra mình chỉ là một người ngoài, là người thứ ba chen chân vào mối quan hệ của người khác...
Chuyện này không biết là ai lan ra trong trường, để cho cô bị mọi người chỉ trích, chì chiết và tẩy chay, họ gọi cô bằng những biệt danh bẩn thỉu nhất, thậm chí ngày ngày nghĩ ra đủ mọi cách bắt nạt cô. Họ không cần quan tâm sự thật là gì, chỉ vì những lời nói vô căn cứ trên mạng mà áp đặt cái tội đó lên người cô, đặt điều vu khống cô. Những ngày tháng địa ngục của Trì Ngưng cứ thế mà trải dài, đến tận khi cô sắp tốt nghiệp đại học thì mới tạm dừng lại. Thế nhưng những tổn thương họ gây cho cô là thật, vì tinh thần không ổn định nên Trì Ngưng đã gian lận trong khi thi và bị đuổi học, không được công nhận là sinh viên của trường. Vậy là mọi công sức, tiền bạc, thời gian cô bỏ ra đều đã đổ sông đổ biển hết...
Chiều tối, Trì Ngưng nước mắt nước mũi tèm lem ngồi khóc bên bờ sông, tay ôm khư khư chai rượu, ngửa cổ tu ừng ực. Vốn cô có ý muốn tự tử, nhưng khi nghĩ đến ba mẹ, những người đã ban cho cô sinh mệnh, vì kiếm tiền nuôi cô khôn lớn mà mất trong một vụ tai nạn lao động, lập tức liền cảm thấy mình không cần thiết phải buồn lòng vì những người không đáng.
Trì Ngưng lau nước mắt, tự vực dậy bản thân, đột nhiên cổ chân bị thứ gì nắm lấy, cô giật mình đá loạn xạ. Sau một hồi, cổ chân truyền đến cảm giác ươn ướt lành lạnh, cô vội vàng bật đèn điện thoại lên, lật đật nhìn xem, thì ra là một người đàn ông.
"Này, anh gì ơi?" Cô thử lay lay anh ta, xác định người vẫn còn thở thì mới nhẹ nhõm thở phào một hơi, "May là chưa chết!"
Trì Ngưng chật vật đỡ người đàn ông dậy, bắt taxi đến bệnh viện. Người đàn ông lúc này đột nhiên tỉnh lại, ánh mắt sắc bén như thanh kiếm bắn thẳng tới cô. Trì Ngưng có thể thấy rõ vẻ cảnh giác của anh ta, cô thở dài, nói: "Tôi không phải người xấu. Tôi nhặt được anh ở bờ sông, giờ tôi đưa anh đến bệnh viện, đừng sợ."
Nói xong Trì Ngưng mới phát giác có gì đó không đúng, từ "nhặt" cô dùng có vẻ không thích hợp, nhưng cô cũng chẳng có tâm trí mà quan tâm nhiều.
Một nửa cơ thể người đàn ông dựa vào cô, có lẽ do ngâm nước quá lâu nên cơ thể lạnh cóng đến đáng sợ. Trì Ngưng len lén liếc nhìn người đàn ông, làn da anh ta đã trở nên tím tái, bờ môi thì trắng bệch như xác chết nhưng nét đẹp trai dường như không hề bị lu mờ chút nào. Người đàn ông khó khăn lên tiếng, âm thanh trầm khàn đứt quãng: "Không được... đưa tôi đến bệnh viện... tuyệt đối!"
Thấy đương sự phản đối mãnh liệt, cô đành từ bỏ ý định ban đầu, kêu bác tài chuyển hướng đi về nhà. Thôi thì đã làm người tốt thì làm cho chót, giờ mà ném anh ta ngoài đường cũng không được hay cho lắm.