Vợ Yêu Cùng Cục Cưng Của Tổng Tài Đã Trở Về

Chương 1050



Chương 1050

Những người đến đều là những người đàn ông mạnh mẽ, tất cả đều to lớn hơn cô, so với họ trông cô nhỏ bé và không đáng nhắc đến làm sao.

“Người đàn bà xấu xa, cô ở đây chờ ông đến sao hả?”

Người đàn ông tự nhận là đại ca tiến về phía trước.

Anh ta kêu gào hét lên tiến đến, vóc dáng vạm vỡ của anh ta đủ để che đi Vũ Vân Hân: “Sao lại không chạy trốn thế?”

“Cô lại chạy đi?” Người đàn ông nhếch miệng cười toe toét, anh ta nhận thấy rằng xung quanh đây cũng chỉ có một mình cô: “Những đứa trẻ thối tha đó đã chạy đi đâu rồi hả?”

Vũ Vân Hân lạnh lùng nhìn chằm chằm vào anh ta, sống chết cô cũng không muốn mở lời.

“Người đâu, tiếp tục…”

“Chờ đã!” Vũ Vân Hân ngắt lời anh ta: “Không phải anh chỉ muốn hương vị dịu dàng đấy sao? Có khả năng thì nhắm vào tôi đây này.”

Lời nói không biết xấu hổ phát ra từ một người phụ nữ, tất cả đàn ông đều mỉm cười khinh thường.

Người đàn ông nhìn người phụ nữ dưới mũi mình một cách tinh nghịch, anh ta giữ lấy cằm Vũ Vân Hân: “Cô thực sự thích hợp để làm mại dâm đấy, biết không? Đủ đáo để, đủ phóng đãng, thân hình cũng rất tuyệt.”

Hơi thở thô bạo của anh ta phun vào mặt Vũ Vân Hân, cô cảm giác ghê tởm trong cổ họng, cô hận không thể tát anh ta vài cái.

Chỉ là vào thời điểm này cô chỉ có thể nhịn.

Bởi vì mấy đứa bé vẫn còn nhỏ, mới chỉ ba tuổi thôi, đôi chân ngắn bé nhỏ đó cho dù có nỗ lực chạy về phía trước cỡ nào đi nữa thì việc chạy trên đường đêm bóng tối đen như mực rất khó khăn, cộng thêm việc Há Cảo sợ tối, nhất định là vừa chạy vừa khóc, lại thêm việc Màn Thầu lại vẫn còn nhỏ như vậy, Bánh Bao làm sao có thể chăm sóc quan tâm được hết các em chứ?

Bây giờ cô chỉ có thể ngăn chặn những người đàn ông này bằng mọi giá, ngay cả là hi sinh chính bản thân mình!

Dù sao kiếp này, những gì cô có thể sở hữu đều có được rồi.

Cô sinh ra được ba đứa bé dễ thương thiên tài, tìm được một người đàn ông đủ đẹp trai, lại còn có gia sản kếch xù, đây là những điều mà nhiều người còn không dám mơ tới.

Dù sao cô cũng đã được hưởng những ngon ngọt của cuộc đời này, kiếp này cô cũng không có hối hận.

Vũ Vân Hân nhếch môi cười, nụ cười tà ác giống như một con yêu tinh mê hoặc thiêu đốt người khác dưới ánh trăng.

Ánh trăng sáng soi lên làn da trắng nõn trong suốt hồng hào như ngọc, đầu ngón tay nõn nà thanh tú nhẹ nhàng đặt lên cổ họng của người đàn ông, suồng sã vuốt ve.

Đó là một trong những vị trí nhạy cảm nhất của đàn ông, ai cũng sẽ không chịu được, còn chưa kể đến người phụ nữ đẹp cực phẩm đứng trước mặt nữa.

“Đại ca, chúng ta vẫn nên đi tìm những đứa trẻ đó trước đã! Nếu không thể tìm thấy người trở về, sáng sớm những người trên thuyền đến mà thấy không đủ người thì chúng ta cũng không dễ ăn nói đâu.”

“Hừ!” Vũ Vân Hân dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng bịt mồm người đàn ông đang nói chuyện, khóe môi mỉm cười: “Vội làm cái gì.

Những đứa bé đó không quen với địa hình, chúng có thể chạy bao xa chứ, lẽ nào so với mấy đứa bé đó tôi không ngon hơn sao?”

Cô thuận thế ngẩng đầu lên, nửa đường viền áo trên bả vai cô trượt xuống, lấp ló vẻ quyến rũ, tất cả mọi người không thể nhịn được nhìn chằm chằm vào Vũ Vân Hân.