Vợ Yêu Cùng Cục Cưng Của Tổng Tài Đã Trở Về

Chương 128



Chương 128: Cậu về trông bạn trẻ

Ba cậu nhóc lẩm bẩm nói, nhưng không ai đoán được Vũ Vân Hân bị tai nạn xe hơi và hiện đang được phẫu thuật.

Nghe giọng nói như sữa của họ, không ai có thể nhẫn tâm báo cho chúng một tin dữ.

“Cậu về trồng bọn trẻ đi” Mục Lâm Kiên lạnh lùng nói.

“Hả?” Lục Tâm sửng sốt, anh là trai chưa vợ, dỗ bạn gái là được rồi, kêu anh trở về trông trẻ con, không phải là…

“Đi hay không?”

“Đi ngay”

Ba đứa nhỏ nghe được cuộc đối thoại, “Chúng cháu thích chị đẹp, bảo chị đẹp tới trông bọn cháu đi, ha ha!”.

Rõ ràng là rất ngây thơ, sao lại nghe như tiểu quỷ thế nhỉ?

Mục Lâm Kiên mất kiên nhẫn, “Nếu không nghe lời, sau này đừng mơ gặp lại Vũ Vân Hân.”

Những lời này khiến ba đứa trẻ im lặng ngay lập tức. Mọi người đều ngoan ngoãn ngậm miệng lại, thậm chí còn cúp video call.

Bọn trẻ dường như đã bị tủi thân, ba đứa nhỏ nằm đè lên nhau.

“Tại sao mỗi lần đều sợ hãi bởi khí thế của Mục Lâm Kiến thể nhì!”

Há Cảo lắc đầu, “Tại sao chúng ta lại hèn như vậy!”

“Bởi vì Búp Bê ở trong tay chú ta” Màn Thầu bĩu môi.

“Tại sao Búp Bê lại ở với chú ta muộn như vậy? Nếu họ ở bên nhau, anh sẽ không đồng ý cuộc hôn nhân này.”

Cả ba đứa nhỏ đều lắc đầu từ chối làm họ hàng với Mục Lâm Kiên.

“Kính coong…” Chuông cửa vang lên. Ba đứa nhỏ cảnh giác bước ra cửa và nhìn ra cửa qua đôi mắt mèo. Thấy Lục Tâm đang đứng đó với rất nhiều đồ chơi trên tay.

“Ông chủ bad boy đến rồi”. Há Cảo đưa tay nhỏ cầm ổ khóa, mở cửa.

“Bé yêu của chúng ta, đã lâu không gặp.”

“Chú nói đi! Có phải Búp Bê của chúng cháu đang yêu sếp chúkhông?” Một cây chổi từ trên trời rơi xuống trực tiếp trên cổ Lục Tâm.

Lục Tâm có chút bối rối trước khí thế hung hãn và dữ tợn.

“Không! Ông chủ của chủ không yêu Búp Bê” Ba đứa nhỏ nheo mắt hỏi, “Vậy tại sao buổi tối ông chủ của chú vẫn ở cùng Búp Bê?”

“Làm việc! Một dự án cho một bệnh viện, vì vậy ông chủ của chú cũng có mặt”

Ba đứa nhỏ bán tín bán nghi, “Trở về nói cho ông chủ của chú, đừng có mà để ý tới Búp Bê Búp Bê lắm người theo đuổi lắm!”

“Được! Chú sẽ quay lại nói với ông chủ của chú!”.

“Cũng không được sàm sỡ của Búp Bê chúng cháu, nếu không cháu sẽ gọi cảnh sát! Dữ lắm đấy!” Bánh Bao nghiến răng nghiến lợi nắm chặt hai bàn tay nhỏ.

“Được! Bọn chú sợ nhất là chú cảnh sát” Lục Tâm bị ba đứa nhỏ ép vào trong góc hỏi, thấy bọn chúng tức giận, anh rất mệt mỏi.

Rõ ràng anh chỉ là trợ lý đặc biệt, sao bây giờ lại trở thành giáo viên trông trẻ nhỉ? “Tổng giám đốc Mục mua cho các cháu rất nhiều đồ chơi, các cháu thích gì?”.

Anh tràn đầy khao khát được tồn tại, vì vậy anh đã đến cửa hàng đồ chơi và mua món đồ chơi đắt tiền nhất trong đó.

Cái túi mở ra, ba đứa nhỏ nhìn anh như thể thiểu năng, “Trẻ con!”.

“Hả?” Anh sửng sốt.

Anh nhìn những con khủng long, xe tăng và ô tô đồ chơi mà anh lấy ra với vẻ nghi ngờ.

“Các cháu không thích à?” Anh nhớ những món đồ chơi này là món yêu thích của những đứa trẻ ba tuổi.

“Đó là đồ chơi trẻ con, đừng xúc phạm IQ của chúng cháu” Ba đứa nhỏ tự đắc ngồi trên ghế sô pha.

Lục Tâm càng không hiểu, bọn chúng rõ ràng là trẻ con! Không có gì sai cả.

“Người vô dụng mới chơi với đồ chơi. Chúng cháu là những người luôn làm những điều tuyệt vời. Nếu chúng cháu muốn chơi, chúng cháu phải chơi đồ thật!”

Ba đứa trẻ bật TV lên và chỉ vào từng chiếc xe hơi sang trọng vô giá và những biệt thự to lớn phía trên, “Nhóc con, chú có biết mục tiêu của chúng cháu là gì không?”

Lục Tâm liếc mắt không nói nên lời, anh thật sự bị ba đứa ba tuổi gọi là nhóc. Anh cảm thấy phẩm giá của mình bị đè bẹp.

“Mục tiêu đầu tiên của chúng cháu là đánh bại ông chủ của chú”