Vợ Yêu Cùng Cục Cưng Của Tổng Tài Đã Trở Về

Chương 163



Chương 163: Nhận được

Xe màu đen, số đuôi 888!

Loại số đuôi dễ nhớ này về cơ bản không dùng cho người am hiểu về xe, bởi vì dễ làm người ta nhớ số đuôi.

Ngay khi cửa xe mở ra, một mùi chanh nồng nặc khiến Vũ Vân Hân cau mày.

Hương vị nồng nặc.

Ngồi bên trong là một người đàn ông trung niên, chắc đây là Giám đốc Lý của dự án năng lượng mới.

Võ Minh Tính vừa thấy đã gọi “đại ca”.

Xưng anh gọi em vô cùng thân thuộc.

Vũ Vân Hân cảm thấy manh mối đêm nay rất nhiều. “Đây là cô em của tôi, chưa kết hôn! Giám đốc Lý của chúng ta là một quý tộc độc thân.”

Bánh Bao đã tìm hiểu sơ qua, giám đốc Lý đã ly hôn ba lần với bốn đứa con.

Đối với Vũ Vân Hân, ông ta là một người già, không có gì đáng để tính toán.

“Búp Bê, đủ rồi! Chúng ta thấy Võ Minh Tỉnh đưa tiền rồi! Chúng ta có thể rút lui rồi!”

Vì Vũ Vân Hân đeo một chiếc máy ảnh lỗ kim nên ba cặp mắt phía sau nhìn rõ hơn cô. “Ồ, xinh đấy!” Giám đốc Lý liếc mắt nhìn Vũ Vân Hân. “Anh giai ơi, bụng em khó chịu quá! Em muốn đi ta.”

Lời nói thẳng thừng khiến Võ Minh Tính hoàn toàn không ngờ tới. Giám đốc Lý sắc mặt thay đổi rõ rệt.

“Không được nữa rồi!” Vũ Vân Hân đánh rắm trực tiếp trước mặt bọn họ một cách mất lịch sự.

Một mùi thum thủm khiến hai người đàn ông trước mặt vội vàng mở cửa sổ.

“Tôi quên mất tôi không được ăn tỏi. Tôi sẽ bị tiêu chảy ngay khi tôi ăn tỏi. Tôi sợ khi lên xe..” Cái rắm lại phát ra trước khi cô nói xong.

Ấn tượng tốt đẹp ban đầu hoàn toàn biến mất.

Vũ Vân Hân xấu hổ cúi đầu, “Thực xin lỗi giám đốc Lý! Thật sự là..” Cô cố ý cúi người, tiến đến gần giám đốc Lý, tiếng rắm thứ ba phát ra, làm cho giám đốc Lý tức giận.

“Cút!”

“Tôi thực sự xin lỗi! Tôi sẽ ra khỏi đây ngay!”

Vũ Vân Hân quay người lại, trực tiếp quay người im lặng đi ra cửa, một tay đóng cửa lại.

“Búp Bê, vũ khí sinh học của mẹ vẫn mạnh như vậy” Ba đứa nhỏ trong xe phấn khích vỗ tay.

“Thu thập xong thông tin ba người rồi, đúng là may có tỏi”

Vũ Vân Hân xách túi đi bộ đến ga tàu điện ngầm.

Một chiếc Mercedes cách đó không xa chầm chậm theo sau cô.

“Búp Bê, chú ý ông chú cặn bã theo dõi mẹ.”

Vũ Vân Hân biết đó là ai, vì vậy cô bước nhanh vài bước.

Đến khúc quanh, tôi nhìn thấy hai chiếc ô tô đậu sát nhau.

Một chiếc là Maserati vừa rồi, và chiếc còn lại là Mercedes. “Võ Minh Tính biết Võ Hào Kiệt?” Một lúc sau, Vũ Vân Hân mở to mắt, chạy vào tàu điện ngầm trước.

Ba cậu nhóc trong tai nghe bắt đầu ồn ào, “Không phải chứ! Thế giới nhỏ như vậy! Hai người đều họ Võ, chẳng nhẽ là cha con sao?”

Bánh Bao xem qua tất cả thông tin, “Võ Minh Tính chỉ có một cô con gái, nhưng Võ Hào Kiệt là ai?” May mắn thay, Vũ Vân Hân không tiếp xúc nhiều với Võ Hào Kiệt khi về nước. “Reng reng…

Điện thoại di động đột nhiên có tin nhắn. Sau một vài ngày, Mục Lâm Kiên gửi một từ đơn giản từ tài khoản của mình, “Đã nhận!”

Vào lúc đó, Vũ Vân Hân thở phào nhẹ nhõm.

Như thể mọi thứ cô làm bên kia đều nhìn thấy cả.

Trực giác mách bảo Mục Lâm Kiên dường như đang ở bên cạnh cô.

Nhìn quanh, anh từng đi theo cô khắp nơi.

Bây giờ liệu có giống vậy nữa không, chỉ là ở chỗ cô không nhìn thấy.

Vũ Vân Hân lệ cơ thể mệt mỏi trở về nhà.

“Búp Bê! Mẹ về rồi!”

Thoáng chốc đã hai ngày không thấy ai đón con. Thực sự cô rất được an ủi khi thấy chúng đều ngoan ngoãn và hiểu chuyện.

“Mấy ngày nữa phải mời hiệu trưởng của các con đi ăn tối rồi, nếu không suốt ngày làm phiền cô thì không hay”

Ba đứa nhỏ không chịu, “Đừng”

Chúng ngồi xe của mẹ Xinh Xinh về nhà.