Vợ Yêu Cùng Cục Cưng Của Tổng Tài Đã Trở Về

Chương 708



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 708

 

“Vũ Thư Anh liên quan gì đến chúng tôi, cô ta cũng không làm dự án!” Vũ Vân Hân nhấn máy thay đổi giọng nói, chặn họng Ninh Phượng bằng một câu.

 

Mục đích là muốn nói cho bà ta biết rằng con gái bà cũng chẳng giúp được bà đâu.

 

“Vậy tôi phải cảm ơn quản lý Vũ Vân Hân rồi. Bây giờ tôi đã họp xong rồi, nhân tiện tôi sẽ đến phòng nghỉ gặp các vị một chuyến được chứ?”

 

“Thời gian mười phút! Không thấy ai thì chúng tôi sẽ đi ngay!”

 

“Bây giờ tôi đi thang máy xuống ngay, xin các vị chờ một lát.”

 

Qua di động có thể nghe thấy tiếng bước chân vội vã của Ninh Phượng.

 

Vũ Vân Hân dẫn theo ba đứa nhỏ đi ra khỏi phòng.

 

Thang máy chia làm hai bên trái phải, nhìn một bên thang máy đang lên cao còn bên kia dần giảm xuống, Vũ Vân Hân lựa chọn đi cái bên trái.

 

Leng keng!

 

Thang máy đột nhiên ngừng lại, cửa từ từ mở ra.

 

Hai thang máy đồng thời có người vào người ra.

 

Chờ đến lúc cửa thang máy khép lại, bốn mẹ con thở phào nhẹ nhõm.

 

“Hù chết con rồi! Con còn tưởng rằng Ninh Phượng nhìn thấy chúng ta rồi!” Sủi Cảo căng thẳng đến mức lòng bàn tay đều ướt đẫm mồ hôi.

 

“Anh cũng vậy!” Bánh Bao và Vũ Vân Hân lặng lẽ vỗ trái tim nhỏ.

 

Chỉ có Màn Thầu là bình tĩnh nhất, nói: “Sợ gì chứ? Bà ta là người đến cầu xin chúng ta làm việc mà”

 

Một câu đã đánh thức Vũ Vân Hân.

 

Cô hít thật sâu một hơi: “Đúng! Chúng ta không thể sợ”

 

Thang máy đi thẳng đến văn phòng Chủ Tịch.

 

Sau lần trước đến đây, Vũ Vân Hân đã nhớ trong ngăn tủ có một cái hộp.

 

Cô đến chính là muốn lấy cái hộp này.

 

Chiếc hộp này là loại có một không hai, được đặt làm riêng, cả thế giới chỉ có hai chiếc chìa khóa.

 

Một chiếc trong tay Vũ Thế Kiệt, chiếc còn lại chính là vòng cổ mà Vũ Vân Hân đeo trên cổ.

 

Cô không rõ bên trong có thứ gì nhưng trực giác nói cho cô biết rằng, Ninh Phượng giữ lại nó chắc chắn có một ý nghĩa tồn tại nào đó.

 

Đi đến trước ngăn tủ, Vũ Vân Hân mở ra theo trí nhớ.

 

“Trống rỗng!” Ba đứa bé ngửa mặt lên.

 

“Chẳng lẽ mẹ nhớ nhầm sao?”

 

“Có cần tìm một chút không?”

 

“Không cần! Không cần tìm!”

 

Lời Vũ Vân Hân nói khiến ba đứa nhỏ nghi ngờ: “Tại sao?”

vặt, hoa quả, còn có ngọc quý, vàng bạc… mà họ chẳng lấy đi thứ gì vậy?”

 

Ninh Phượng càng nghĩ càng tức.

 

Mọi thứ không hề diễn ra theo kế hoạch của bà ta.

 

Nhất là, không thể chụp được hình ảnh Vũ Vân Hân lấy trộm thứ gì.