Vợ Yêu Cùng Cục Cưng Của Tổng Tài Đã Trở Về

Chương 813



Chương 813

 

Mấy đồng nghiệp đi ngang qua nghi ngờ nhìn cô, thấy cô nổi giận người ta không dám đến gần.

 

“Quản lí làm sao vậy?”

 

“Không biết nữa! Có khi nào bị điên rồi không?”

 

Nhìn hành động giẫm rồi lại đá vào thang máy khiến người ta thấy khó hiểu.

 

“Vũ Vân Hân tôi nhất định sẽ không bỏ qua đâu!”

 

Cô không phải hét suông vì cô nhận thấy xung quanh có người.

 

Giác quan thứ sáu nhạy cảm của cô khiến cô cảm thấy có người ngay gần đây.

 

Mùi nước hoa quen thuộc kia lại nhẹ nhàng phảng phất qua.

 

Cô rất nhạy cảm với mùi nước hoa, nhất là nhãn hiệu xa xỉ đắt tiền, những phiên bản giới hạn mà cô ước ao từ lâu nhưng không có tiền mua.

 

Cô sẽ nhớ rất rõ!

 

Ai bảo mình nghèo mà còn thích những thứ này…

 

Cô nhìn quanh bốn phía, vang lên còi xe cảnh sát.

 

Đội cứu hộ nhanh chóng tiến đến, cô như thấy được hy vọng, vội vàng chạy đến.

 

Những người vốn đang không hiểu tại sao Vũ Vân Hân lại gào thét to lúc này có vẻ như đã hiểu được gì đó.

 

Họ thấy Vũ Vân Hân lôi kéo một nhân viên cứu hộ, nói: “Con của tôi! Chúng đang ở bên trong!”

 

Cô khẩn thiết bỏ hết toàn bộ tôn nghiêm, bất lực rơi nước mắt, tay run rẩy vừa rồi thử tách cửa thang máy ra bị va đập đến đỏ bừng.

 

“Cô à, cô tránh ra trước đi đã!”

 

Cô đành phải đứng đó, đưa hai tay lên khẩn khoản cầu nguyện.

 

Dù sao ba đứa bé mới chỉ là trẻ con ba tuổi, tứ lúc đó đến bây giờ đã nửa tiếng, không biết ở bên trong chúng có sợ không.

 

“Tổng giám đốc Mục!”

 

Bước chân lạnh lùng từ phía sau truyền đến.

 

Mục Lâm Kiên chậm rãi đi đến trước mặt Vũ Vân Hân.

 

“Cút ngay!” Cô quát to với anh.

 

Cô tức giận trợn mắt nhìn anh!

 

“Cửa thang máy mở rồi.” Giọng nói một nhân viên cứu hộ vang lên.

 

Vũ Vân Hân đẩy Mục Lâm Kiên ra chạy đến.

 

Đi đến trước thang máy, cô trợn tròn mắt!

 

Nhân viên cứu hộ cũng sững sờ một lúc, bên trong không có ai.

 

“Con tôi đâu?” Cô bối rối, mờ mịt nhìn quanh bốn phía: “Sao lại không thấy đâu nữa?”

 

Cô lo lắng đến mức tay lạnh ngắt, run rẩy liên tục nhấn mạnh dãy số: “Làm ơn, nói cho mẹ biết các con đang ở đâu?”

 

Mục Lâm Kiên đi đến sau lưng cô, nắm tay cô, nói: “Đừng tìm nữa.”

 

“Anh có phải là người không vậy? Kia là con của tôi, giờ không thấy đâu nữa lại bảo đừng tìm, anh tưởng sinh con dễ vậy sao? Anh có biết tôi mang thai mười tháng khổ thế nào không?” Vũ Vân Hân lửa giận ngút trời: “Đàn ông các người chỉ sảng khoái nhất thời liền xong việc, có biết thế nào là đau đớn khi mang thai, tìm người sinh đứa bé các người cho rằng chuyện đơn giản! Hoặc là chuyện đương nhiên! Chỉ nghĩ rằng đó là nghĩa vụ và trách nhiệm của phụ nữ.”