Vợ Yêu Cùng Cục Cưng Của Tổng Tài Đã Trở Về

Chương 904



Chương 904

“Anh là bố mấy nhóc đấy!”

Vũ Vân Hân sững sờ, dường như chẳng có thông báo gì cả, chẳng qua cô cũng chỉ mới vừa tham gia nhóm chat này, sao thằng cha này lại biết rõ tin này thế.

Nhưng cũng không sao hết.

Đây là lần đầu tiên bọn nhóc dẫn bố đến tham gia hoạt động gia đình.

“Mục Lâm Kiên, cám ơn anh.”

Mày kiếm của Mục Lâm Kiên nhíu chặt, noi: “Xem ra phải lên lên giường bồi dưỡng cảm tình thật tốt mới được.”

“Gì cơ?” Hai tai Vũ Vân Hân đã bắt đầu đỏ lên: “Cái quỷ gì thế hả?”

“Đến khi em không khách sáo với anh như thế nữa mới thôi.” Giọng nói trầm thấp mang theo vài phần trêu chọc của Mục Lâm Kiên vang lên.

“…”

Vũ Vân Hân hận không thể vả miệng mình một cái, dù đã đề phòng khắp nơi mà vẫn không làm gì được!

Tự dưng khách sáo với Mục Lâm Kiên làm quỷ gì chứ, người đàn ông này căn bản không cần cô khách sáo làm gì.

Dường như Vũ Vân Hân càng hoang dã với anh, anh càng yêu….

“Búp bê, sao mẹ đến văn phòng một chuyến mà mặt đỏ như mông khỉ thế?”

Không biết từ lúc nào, ba đứa nhóc đã chạy tới trước mặt cô, nâng ba khuôn mặt đáng yêu nhìn mẹ mình, vô cùng tò mò với gương mặt đỏ bừng của mẹ.

“Chẳng lẽ mẹ coi trọng thầy thể dục bọn con sao?” Há Cảo dùng ánh mắt mờ ám nhìn về phía Vũ Vân Hân.

“Thầy thể dục chúng ta cũng đpẹ trai đấy.” Bánh Bao hai tay vẻ mặt thành thật nói.

“Nhưng không có tiền đâu.” Màn Thầu nói một câu trúng luôn vấn đề.

“Ngay cả thầy thể dục bọn con là ai mẹ còn không biết.”

“Chậc chậc chậc!” Ba đứa nhóc lắc đầu: “Phụ nữ luôn nói một đằng làm một nẻo.”

Sau đó bất đắc dĩ khươ khuơ tay: “Mấy thầy đã đứng đằng sau rồi, mẹ còn nói không biết.”

Vũ Vân Hân hơi khó hiểu xoay người.

Một thanh niên mặc đồ thể thao màu trắng đứng dưới ánh mặt trời ngay trước mặt Vũ Vân Hân, dáng người cao lớn 1m8 đẹp như tạc, đôi mắt hoa đào mắt, vừa sạch sẽ vừa trong suốt, nhìn có vẻ gần gũi bình dị, cười rộ lên lộ ra hàm răng trắng sáng sạch sẽ, đúng là loại cậu trai vô cùng ấm áp.

“Chào cô! Cô Vũ!” Anh ta chủ động đi về phía Vũ Vân Hân, sau đó chào hỏi một tiếng.

Hương vị trẻ tuổi này, Vũ Vân Hân si mê lộ ra nụ cười vô cùng xinh đẹp, em trai nhỏ đúng không làm mình thất vọng.

Dường như cô nhìn thấy cảnh lúc đang đi học, có một đàn anh đẹp trai đang trong trận trận bóng rổ, tràn đầy hơi thở thanh xuân.

“Tôi là giáo viên thể dục của các em ấy! Tôi họ Trần!”

“Chào anh! Thầy Trần.”

Thầy Trần cưng chiều nhìn về phía ba đứa nhóc: “Các cục cưng của cô rất thông minh, không cần dạy cũng biết.”

Nói xong, bàn tay to khẽ vuốt ve trán ba đứa nhóc.