Vợ Yêu Cùng Cục Cưng Của Tổng Tài Đã Trở Về

Chương 931



Chương 931

Mục Lâm Kiên mặc kệ, ánh mắt anh nhìn về vị trí trung tâm của hội trường: “Dọn chỗ!”

Vệ sĩ ở sau lưng nghe vậy thì lập tức tiến lên trước, chiếm đoạt vị trí tốt nhất của toàn bộ hội trường.

Vì để tiếp thêm sự hăng hái cho khí thế của toàn bộ đội cổ động viên, Lục Tâm còn sắp xếp thêm vài băng rôn nổi bật.

Một đám đàn ông cao lớn cả người mặc quần áo đen thẫm giống như xã hội đen tìm tới để đập phá, làm cho tất cả phụ huynh và trẻ em trong hội trường đều bị dọa sợ.

Bọn họ đi tới chỗ ngồi của khán giả bằng sắc mặt lạnh lùng rồi ngồi xuống một cách rất có trật tự, cầm hai quả cầu bông hài hước lên, chuẩn bị gào thét bất cứ lúc nào.

“Mẹ ơi, đám người này thật đáng sợ.” Những bạn nhỏ ngồi ở khu vực ngay bên cạnh nhìn thấy mấy người này thì tất cả đều trốn sau lưng phụ huynh.

“Những người đó là ai vậy? Có phong thái thật đấy!”

Những gia đình khác nhiều nhất cũng chỉ đưa thêm vài cô giúp việc tới, tính ra thì cũng chỉ mười người mà ba đứa trẻ lại dẫn theo hơn năm trăm người.

Lúc này bốn mẹ con, những người không biết chuyện gì, đã đi ra phía sau khán đài rồi.

Trước hết bọn họ bốc thăm chọn trò chơi nhưng ở phía trước cách chỗ họ xếp hàng khá gần, có người lục tục chen hàng.

“Sao cứ chen hàng vậy hả? Không thấy phía sau còn có một hàng người đang đứng chờ sao?” Vũ Vân Hân nhìn không nổi nữa.

Một vị phụ huynh ở bên cạnh giữ chặt cô lại: “Người ta là lãnh đạo Hội ủy viên đấy, chắc chắn là được ưu tiên rồi. Hơn nữa đoàn của họ cũng không đông lắm, chỉ khoảng hai mươi người thôi, nhường cho bọn họ đi! Dẫu sao cũng đều là phu nhân giàu có cả mà.”

“Sao tôi lại chưa gặp cô bao giờ nhỉ, cô là người mới tới à?” Mấy phụ huynh ở phía sau cười vui vẻ nói: “Không sao cả, chúng tôi cũng quen lâu rồi! Trường học quý tộc như trường này cần nhất là tiền, để con trẻ có thể hưởng thụ môi trường giáo dục tốt thì mấy người như chúng ta nhẫn nhịn một chút cũng không sao, dẫu sao mấy hạng người ở nhà trẻ này cũng chưa từng cởi mở với người ngoài, chúng ta may mắn có thể ở cùng với những người có tiền này là cũng tốt lắm rồi mà.”

Vũ Vân Hân không còn gì để nói, chỉ vì điều này mà phải hèn mọn như vậy sao?

Nếu đã nói đến đây rồi thì Vũ Vân Hân hỏi thêm một câu: “Lúc vào hội mọi người đã nộp tiền rồi à?”

“Tất nhiên rồi. Ít nhất là ba trăm triệu đó!” Vài phụ huynh nhỏ giọng thì thào: “Mặc dù thầy hiệu trưởng không nói nhưng dựa theo thông lệ trước đây thì tối thiểu phải là ba trăm triệu, nếu không thì đứa con của cô phải chịu cảnh ngồi ngoài hành lang. Cái cô Hoa Hoa ở bên cạnh cô phải chịu cảnh ngộ đấy đấy, trong nhà gặp biến cố nên không có tiền, bây giờ ngay cả cơ hội tham gia hoạt động cũng không có nữa.”

“Ý của cô là mỗi năm đều phải đóng?”

“Đương nhiên rồi! Để đứa trẻ có thể được các giáo viên quan tâm hơn một chút mà.”

Vũ Vân Hân cười gằn, không ngờ một trường học còn đòi hỏi nhiều như vậy: “Thông lệ này do ai đề ra?”

“Chính là Hội ủy viên đó! Để bọn trẻ có thể được sáng tạo trong môi trường học tập tốt hơn, ngoài ra còn là để tri ân đội ngũ giảng dạy nữa. Thế nên họ động viên các gia đình quyên góp đấy. Mà phí gia nhập của mấy lãnh đạo đó còn lên đến hơn vài tỷ cơ.”

Vừa nói, Vũ Vân Hân vừa bị đám người chen hàng đẩy lùi ra phía sau.

Cứ theo tốc độ này thì cô có xếp hàng tới mười một giờ trưa cũng không lấy được lá thăm.

“Búp Bê, chúng con đói quá. Sao chúng ta không đến phòng chờ đi? Nghe nói bên trong có tiệc buffet đó.”

“Có đồ ăn sao?” Đôi mắt Vũ Vân Hân lóe sáng.

“Đúng rồi. Bên trong có đồ ăn nhưng phải lấy được lá thăm mới có thể đi vào.”