Vợ Yêu Đem Con Bỏ Trốn Em Dám Sao

Chương 139



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 139: Mommy sẽ không bị người khác lừa chứ?

Cô…Nghe nhầm rồi sao?

Anh nói cô cũng như vậy?

Thực ra cô không dám tin tưởng lời như vậy bởi vì từ trước đến nay cô chưa từng nghe qua.

Nhưng, nó lại giống như chân thật xuất hiện bên tai mình.

Bởi vì, khi cô nhìn kỹ hơn, cô phát hiện ra rằng người đàn ông này đột ngột quay lại, với một chút mất tự nhiên, còn có một chút phiền muộn có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Chẳng mấy chốc, anh đã lên lầu.

Ôn Giai Kỳ: “..”

Trong một giây, dường như có điều gì đó đang rạn nứt sâu trong nội tâm cô, sau khi nhận ra điều đó, cuối cùng cô cảm thấy một chất lỏng nóng bóng mà lại cuộn trào mãnh liệt đang chảy ra một cách không kiểm soát được.

Ngắn ngủn trong vài giây, ngay cả đầu ngón tay cũng run lên.

Cô thực sự chính là không hăng hái tranh giành như vậy!

Cuối cùng, Ôn Giai Kỳ ôm khuôn mặt nóng bừng chạy về phòng, vùi vào chăn bông của chính mình hồi lâu, tim đập như trống rất lâu đều không thể dừng.

Bỏ đi, chuyện của con gái, ngày mai có cơ hội sẽ nói tiếp.

Ngày hôm sau.

Các bé cưng trong biệt thự thức dậy rất sớm, đặc biệt là bé cưng Ninh Dương, sau khi nghe thấy lời của mommy đêm qua, cô bé càng dậy sớm.

Cô bé mặc một bộ đồ ngủ màu hồng hình chú thỏ bông, cũng không rửa mặt hay đánh răng, đầu bù tóc rối đứng dậy khỏi giường đi tìm mommy.

Nhưng, mommy đâu?

Cô bé nhìn căn phòng chưa mở cửa, dụi dụi đôi mắt vẫn còn chưa tỉnh táo.

“Cót két, cót két…

Đột nhiên, có người từ trên lầu đi xuống.

Cục bột nhỏ nghe vậy liền quay đầu lại, trong tay ôm búp bê nàng tiên cá ngơ ngác nhìn qua.

Là daddy!

Cuối cùng cô bé cũng nhìn thấy rõ ràng người từ tầng trên mang theo chiếc cặp đựng giấy tờ phong thái hiên ngang đi xuống, đột nhiên, người liền ôm con búp bê đứng bất động ở đó.

Hoäc Hạc Hiên: “..”

Không sai, lúc này anh vừa hay đi xuống, sáng nay có cuộc họp sớm, anh muốn đến công ty sớm hơn.

Nhưng là, cô bé nhỏ này làm sao nhìn thấy anh lại không trốn?

Anh nghiêm túc nhìn cô bé.

Nhưng phát hiện cục bột nhỏ này có cái đầu nhỏ lông xù xù, mặc dù trong đôi mắt to giống như viên thủy tinh, nhìn chấm chấm bản thân vẫn là có chút rụt rè..

Tuy nhiên, cô bé thực sự không trốn nữa.

Mà là đứng đó cẩn thận từng li từng tí mà nhìn, giống như trước đây, không dám đi lên quá, nhưng lại mong đợi cái gì đó giống như nai con.

“Mẹ cháu còn chưa dậy?”

Hoäc Hạc Hiên nhìn thấy ánh mắt như vậy, bỗng nhiên cảm thấy tâm trạng còn không tệ, cho nên cúi đầu nhìn đồ vật nhỏ này, khó có khi tính khí tốt hỏi một câu.

Tiểu Ninh Dương liền ôm chặt búp bê, khá lâu sau, âm thanh mang theo hơi sữa của trẻ con mới vang lên trả lời daddy: “Vẫn chưa”

“Vậy con đến phòng anh trai trước, để tránh lạnh, đợi chút mẹ cháu sẽ tỉnh dậy”

Nghe được câu trả lời này, trong đầu Hoäc Hạc Hiên không khỏi nhớ tới phòng ngủ vẫn mở cửa khi tối hôm qua anh về muộn như vậy, khuôn mặt tuấn tú có chút mất tự nhiên.

May mà cô bé nhỏ hôm nay vô cùng nghe lời Daddy để cô bé đi phòng của anh trai, cô bé liền thật sự không khóc không náo loạn, cũng không cáu kỉnh, liền ôm búp bê đi đến phòng Mặc Hi Chỉ là, khi cô bé đi vào còn lén lút nhìn Hoắc Hạc Hiên một cái.

Cô bé nhỏ tinh quái!

Lúc Hoäc Hạc Hiên xách cặp đựng văn kiên đi xuống, tâm tình không tệ, cảm thấy về sau bản thân có thể đối tốt một chút với đứa nhỏ này.

Dù sao, ba cô bé cũng chết rồi, liền tạm thời làm công ích đi.

Bởi vì Hoäc Hạc Hiên đã đến công ty rồi, cho nên nhiệm vụ đưa mấy đứa trẻ đi nhà trẻ liền giao cho Ôn Giai Kỳ sau khi thức dậy.

“Đi thôi, các bé cưng, hôm nay mommy đưa các con đi nhà trẻ xong còn phải đi làm nữa”

“Đi làm? Mommy, mẹ đi làm ở đâu a?”

Vừa nói lời này, Mặc Hi vừa được mommy bế vào trong xe liền hỏi.

Ôn Giai Kỳ chỉ có thể tiếp tục giải thích: “Mommy tìm được một công việc trong bệnh viện, từ nay về sau mỗi ngày đều phải đi làm, cho nên các con ở nhà trẻ phải ngoan một chút nha”

Mặc Hi: ”..”

Hoäc Minh Thành: “..”

Chỉ có bé cưng Ninh Dương đơn thuần sau khi nghe thấy mommy tìm được công việc mới, lập tức toe toe võ đôi tay nhỏ bé đầy thịt đế tán thưởng mommy.

“Mommy, mẹ thật giỏi!”

“Phải, mẹ cũng cảm thấy vậy, đến đây bé cưng, thơm một cái”

Sau đó mẹ và con gái ôm nhau thơm một cái rõ to.

Nhìn hai con trai ở phía sau phải gọi là vẻ mặt buồn bã không ngừng thở dài…

Sau nửa giờ, ba bé cưng được đưa đến nhà trẻ, Ôn Giai Kỳ ngay lập tức lái xe rời khỏi, chuồn mất nhanh hơn con thỏ.

Mặc Hi nhìn thấy, vội vàng kéo anh trai đến chỗ gốc hoa, bắt đầu bàn bạc sự việc bất ngờ xảy ra của mommy.

“Tại sao mommy lại đột ngột đến bệnh viện làm việc? Không phải trước đây mommy làm ở công ty của daddy sao?”

Mặc Hi đồng ý với quyết định này, tiện tay đưa cho anh trai chiếc máy tính bảng mà cậu bé đã mang theo trong chiếc cặp nhỏ của mình.