Vợ Yêu Đừng Hòng Chạy Thoát: Cô Dâu Gả Thay Của Lãnh Thiếu Tướng

Chương 12: 12




Đến tối, lúc cô đang ăn cơm thì Lãnh Phong Thần về hôm nay anh mang vẻ nghiêm chỉnh, lịch lãm của một người đàn ông
Anh vừa bước vào nhà, điện thoại lúc này reo lên, "tít..tít..tít.." là ông Diệu Kiến Trung gọi
Anh cười lạnh, vẫn cả gan gọi cho anh sao? Đưa một cô dâu giả mạo đến, anh chưa lật đổ chức thị trưởng này của ông là may rồi, hôm nay vẫn còn dám liên lạc với anh.
Nhìn cô đang ngồi ăn cơm ở phòng bếp, anh cười khinh miệt tiến về phía đó.
- "Alo, có chuyện gì?" Anh ngồi xuống đối diện cô, sẵn tiện bật loa lớn lên.

Ông Diệu Kiến Trung nói:"Phong Thần, ngày mai là ngày về nhà mẹ của Hàm...Hàm....Nhi rồi, ngày mai nhớ đến đúng giờ nhé, ta có chuyện muốn nói với con."
- "Xem ra gan của Diệu gia ông ngày càng lớn, dám qua mặt tôi, bây giờ lại còn yêu cầu tôi, không phải Diệu Hàm Nhi này của các người cũng như đồ bỏ đi sao? Để ở nhà tôi, tôi còn ngại bẩn, cần cô ta về làm gì chứ?"
Động tác bình tĩnh của Hàm Nhi lúc giờ cũng dừng lại, cô chớp chớp mắt để cho nước mắt chảy ngược vào trong.
- "Ai bảo chứ? Nó là con gái ta.."
Lãnh Phong Thần lớn giọng nói:"Câm miệng lại, chẳng qua vì ông nội muốn tôi kết hôn sớm nên tôi mới không so đo với các người, Diệu Hàm Nhi này tôi mua, từ giờ cô ta thuộc về tôi, giá cả ông cứ nói, tôi sẽ sai người đưa ông không thiếu một đồng."
Nói rồi anh cúp máy,Lãnh Phong Thần nhìn cô:"Diệu Hàm Nhi cô sống vui vẻ chứ? Đê tiện." Anh nói rồi đứng dậy bỏ đi lên lầu.

Hàm Nhi mỉm cười chua xót, đúng vậy, cô đê tiện đấy, phản biện lại có kết quả khác sao?
Lãnh Phong Thần tắm xong đi vào thư phòng làm việc, Hàm Nhi giúp mọi người dọn dẹp.
- "Phu nhân, cô để đó cho bọn em làm."
Hàm Nhi mỉm cười:"Không sao, tôi quen rồi."
Quản gia từ xa nhìn cô, lắc đầu, cô rõ ràng là một người tốt, nhưng thiếu gia lại không biết trân trọng.
Làm việc đến khuya anh mới đi ngủ, khi đi ngang qua phòng cô, anh nhìn thấy cô vẫn còn đang thức cắm cúi vẽ cái gì đó, ánh sáng của chiếc đèn chùm bao phủ lấy thân người mảnh khảnh đang nằm ở giường của cô, không hiểu sao anh lại có cảm giác rất yên bình.
Ngày hôm sau
Lúc này cánh cửa phòng bị một lực mạnh mẽ đạp bay ra, Lãnh Phong Thần đi vào.
- "Diệu Hàm Nhi, cô nhanh chóng dậy thu xếp quần áo cùng tôi đi công tác."
Hàm Nhi biết anh thường không có lòng kiên nhẫn với cô liền nhanh chóng tỉnh táo, Nhược Nhiên Nhi đi vào:"Lãnh thiếu, tôi nghĩ việc này nên để thư kí như tôi đi cùng thì hay hơn."
- "Thiếu tướng của quân đội là Lãnh Phong Thần tôi, tôi muốn người nào đi thì người đó đi, cô có quyền quyết định sao?"
Hàm Nhi không dám nói gì bước vào phòng tắm vệ sinh cá nhân rồi gấp quần áo.
Quản gia đi lên phòng cô, nói:"Tiểu Nhi, không cần nữa đâu, đồ của con thiếu gia đã cho người chuẩn bị sẵn, con chỉ cần người không là đi được rồi."
Hàm Nhi nghe vậy thì chỉ mang theo những thứ cần thiết
Anh và cô ra đến sân bay, lần này đi công tác ở Mỹ, có chuyện quan trọng muốn hợp tác với chính phủ bên Mỹ.

Tiện thể muốn xem luôn vài vũ khí tốt thực hiện trong quân đội.
Máy bay cất cánh, họ mất 10 tiếng đồng hồ mới đến được Mỹ.

Một chiếc xe công vụ nhanh chóng đỗ ở trước sân bay, một người đàn ông ăn mặc lịch sự tầm bốn mươi tuổi đi cùng một người nữa đến đón anh.
- "Lãnh thiếu, chào ngài, đây là phu nhân sao?"
Lãnh Phong Thần cười lạnh:"Tình nhân đi công tác cùng vài ngày, về thì bỏ đi thôi."
Hàm Nhi cắn môi chịu đựng cảm giác sỉ nhục, hai người nghe vậy thì cũng không còn nịnh bợ, tôn trọng cô nữa.

Họ lên xe về trụ sở quân đội quả thật tiếng tăm của anh rất lớn đi đến đâu cũng được mọi người nịnh bợ đây là lý do tiền của anh tiêu xài mười đời cũng không hết.

Hàm Nhi ngồi phía sau xe cùng với anh, phía trên là hai người vừa rồi.

Chiếc xe dừng trước trụ sở, Lãnh Phong Thần nhìn Hàm Nhi mệt mỏi vậy thì cau mày, nói:"Cất ngay bộ dạng này của cô đi."
- "Lãnh thiếu đi bên này ạ." Người kia nói.
Hàm Nhi nhẹ nhàng theo sau, trụ sở này chỉ là chi nhánh mà lớn như vậy rồi, trụ sở chính chắc phải quy mô đồ sộ lắm.
Mọi người vào phòng họp, còn cô phải ngồi ở ngoài chờ.

Một thư kí mang cho cô cốc cafe.
- "Tiểu thư, cafe của cô."
Hàm Nhi mỉm cười, nhận lấy:"Cảm ơn."
Bên trong phòng họp, mọi người đang bàn về dự án mới cho tiến độ phát triển của các loại vũ khí, anh ngồi ở vị trí cao nhất lắng nghe từng báo cáo, lúc làm việc anh luôn là người công tư phân minh, luôn nghiêm túc, quyết đoán, khó ai qua được mắt anh.
Cuộc họp kéo dài hai tiếng đồng hồ, Hàm Nhi như không còn sức nữa, tối thì đi ngủ muộn, hôm nay phải ngồi máy bay suốt 10 tiếng đồng hồ, bây giờ lại phải đợi anh thêm hai tiếng nữa.

Cánh cửa mở ra, Lãnh Phong Thần lạnh lùng bước về phía cô:"Đi thôi."

Hàm Nhi đứng dậy bước theo anh:"Đi đâu vậy?"
- "Cô có quyền hỏi tôi sao? Câm miệng lại, bên cạnh tôi tốt nhất đừng mở miệng."
Bởi vì giọng nói thánh thót, trong trẻo ấy từ lần đầu nghe đã khiến anh nghĩ cô là một người hiền lành, nhưng thật không ngờ cô lại là một người tâm địa độc ác.
Hàm Nhi cười chua xót, im lặng.
Anh lái một chiếc xe Ferrari về khách sạn, đồ đạc của họ đã được chuyển về đó.

Phòng của anh là phòng 004, phòng của cô là phòng 005.
Hàm Nhi bước vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ rồi ra ngoài, thật là mệt mỏi.

Lãnh Phong Thần nhấc máy gọi cho phục vụ ở khách sạn.
- "Mang một phần cơm đặc biệt đến phòng 005.".