Nghe thấy giọng nói Trần Vĩnh Hải, quản gia Hoàng dừng lại, quay đầu lại cười đáp: “Những người này là người phụ trách nhà họ Cao sai người đưa tới, nói là lễ phục của cô Yên và cô Quỳnh Anh.”
Trần Vĩnh Hải khẽ gật đầu, ra vẻ đã biết.
Sau đó ánh mắt của anh đảo qua mười cái hộp trên ghế salông, nhàn nhạt hỏi một câu: “Lễ phục của Nguyễn Quỳnh Anh là hộp nào?”
“Tôi xem một chút.” Quản gia Hoàng tiến lên tìm kiếm.
Sau khi tìm một hồi, chọn ra được một chiếc hộp hồng phấn: “Là hộp này.”
Trên đó viết họ của cô Quỳnh Anh.
Trần Vĩnh Hải nhận lấy, mở hộp ra.
Trong hộp là một chiếc váy một vai màu xanh da trời, tuy kiểu dáng đơn giản, nhưng khí chất tao nhã.
Nhưng cũng rất thích hợp với cô.
Trần Vĩnh Hải để nắp hộp bên trên qua một bên.
Lập tức đi nhìn lễ phục Tô Hồng Yên chọn một chút, màu trắng đúng là thuần một màu sáng.
Trần Vĩnh Hải nhíu mày, trong mắt hiện lên sự hoài nghi.
Cô ấy thích màu sáng hồi nào vậy, không phải cô ấy thích màu đỏ nhất sao?
Hơn nữa anh đột nhiên nhớ tới, mỗi lần cô ấy tới biệt thự cũng chị mặc quần áo màu sáng.
Nhưng mặc bên ngoài lại là màu đỏ, như thể đã được lên kỹ kế hoạch.
Trần Vĩnh Hải mím môi dưới, không chút suy nghĩ, chỉ vào đống hộp và dặn dò quản gia Hoàng: “Ngày mai sai người ta gửi những thứ này đến nhà họ Tô.”
“Được.” Quản gia Hoàng đồng ý.
“Bảo phòng bếp chuẩn bị một chút thức ăn thanh đạm dự sẵn.”
Quản gia nói chung cũng biết chuẩn bị cho ai, cười ha hả liên tục gật đầu.
Trần Vĩnh Hải ôm hộp lễ phục của Nguyễn Quỳnh Anh lên lầu, phát hiện cô lại ngủ thiếp đi, sau khi đặt hộp trên đầu giường thì nhẹ nhàng rời khỏi căn phòng.
Lưng cô bị tổn thương, đêm nay anh không có ý định ngủ cùng giường với cô.
Chỉ sợ lỡ như không cẩn thận, đụng phải vết thương của cô.
Trần Vĩnh Hải trở lại phòng mình, vừa tắm rửa xong đi ra thì nhận được một cuộc gọi.
Là Bảo Quốc gọi tới.
“Chuyện gì?” Dây lưng áo choàng của Trần Vĩnh Hải cũng không cài, trầm ngâm hỏi.
Không có chuyện gì lớn thì Bảo Quốc sẽ không chủ động liên lạc với anh.
“Anh Hải, sau khi cô Yên tỉnh rồi liền ồn ào đòi muốn gặp anh.” Điện thoại đầu bên kia, Bảo Quốc rất nhức đầu mà nâng trán.
Y tá còn chưa tới, cậu ta chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh, một mực trong coi cô Yên trong bệnh viện.
Ai mà ngờ cô Yên vừa tỉnh thì không ngừng làm loạn.
Điện thoại cô ta hết pin nên bắt anh ta gọi cho anh Hải.
“Cậu đưa điện thoại cho cô ấy.” Trần Vĩnh Hải ngồi một bên giường, giọng điệu không mặn không nhạt.
Bảo Quốc vội vàng làm theo.
Tô Hồng Yên lấy được điện thoại, vẻ mặt liền uất ức: “Anh Hải, anh đang ở đâu?”
“Anh ở nhà.” Trần Vĩnh Hải trả lời lại.
“Vậy anh có thể đến đây ở bên em không? Em rất sợ.” Tô Hồng Yên nắm chăn mềm, giọng nói có chút run rẩy.
Trần Vĩnh Hải mò rượu đỏ trên đầu giường, lắc lư trong tay: “Thật xin lỗi, Hồng Yên, bây giờ anh không tới được.”
“Vì sao?” Tô Hồng Yên chu môi.
“Ngày mai anh phải ra nước ngoài.”
“Ra nước ngoài? Anh cần gì phải ra nước ngoài?” Cô ta ngẩn người.
Trần Vĩnh Hải nhấp một hớp rượu vang đỏ, nhìn chất lỏng đỏ tươi trong ly: “Có chút việc.”
Anh đã hẹn xong với gia tộc Hy Nhĩ, muốn đi qua một chuyến.
“Vậy anh có thể đưa em đi không? Nhân tiện chúng ta đi Ý để xem địa điểm đính hôn.” Tô Hồng Yên ngồi thẳng người, tinh thần đột nhiên tỉnh táo.
Trần Vĩnh Hải nửa người tựa vào đầu giường, vẻ mặt bình thản không gợn sóng: “Lần này không được, anh đi công việc, nhanh thôi sẽ trở về, chờ sinh nhật em tới thì sẽ đi, thế nào?”
“Vậy được rồi.” Tô Hồng Yên rủ mắt, cả người thất lạc.
Trần Vĩnh Hải đặt ly rượu xuống hỏi cô ta: “Em muốn quà gì, anh mang về cho em.”
“Chỉ cần anh tặng thì em đều thích.” Tô Hồng Yên cười nói.
Trần Vĩnh Hải ừ một tiếng: “Vậy anh xem xét rồi mua.”
“Được.” Tô Hồng Yên gật đầu.
Ngay sau đó cô ta đột nhiên khẩn trương lo lắng hỏi thăm: “Đúng rồi Anh Hải, cô Quỳnh Anh thế nào rồi?”
Biết cô ta hỏi cái gì, Trần Vĩnh Hải nhìn về phía cổng, giống như muốn xuyên qua cửa phòng nhìn gì đó.
Qua mấy giây, anh mới thu hồi ánh mắt: “Cô ấy không sao.”
“Cô ấy thật sự không có chuyện gì sao?” Tô Hồng Yên vẫn hơi không yên lòng.
“Nói như vậy là cô ấy bị thương đúng không?” Tô Hồng Yên nắm chặt điện thoại, giọng nói bỗng dưng khẩn trương.
Trần Vĩnh Hải khép hờ mắt, không nói gì.
“Xem ra cô Quỳnh Anh thật sự bị thương, đều là lỗi của em, nếu không phải cô ấy vì bảo vệ em thì cô ấy sẽ không bị thương.” Tô Hồng Yên che mặt, tự trách mà khóc lóc.
Tiếng khóc khiến Trần Vĩnh Hải hơi nhức đầu, khóe mắt anh giật giật, cố nhịn đau đầu an ủi cô ta: “Không liên quan tới em, là cô ấy tự nguyện.”
“Em biết, là cô Quỳnh Anh cô ấy…”
“Thôi, đừng nhắc tới cô ấy, em nghỉ ngơi thật tốt, sớm xuất viện.” Trần Vĩnh Hải vuốt huyệt Thái Dương, ngắt lời cô ta: “Đưa điện thoại cho Bảo Quốc.”
Tô Hồng Yên trừng mắt Bảo Quốc, không tình nguyện đưa điện thoại cho cậu ta.
Bảo Quốc xấu hổ cười một tiếng với cô ta rồi nhận lấy: “Anh Hải.”
“Tôi nhớ là bảo cậu điều tra người phụ nữ đưa Nguyễn Quỳnh Anh từ nhà họ Cao đi kia, có kết quả chưa?” Trần Vĩnh Hải mệt mỏi hỏi.
Vừa rồi anh mới nhớ tới.
Bảo Quốc vỗ trán một cái: “Anh Hải, thật xin lỗi, tôi quên mất, đã có kết quả, cô họ Ngô kia tên đầy đủ là Ngô Bảo Ngọc, là cô cả nhà họ Ngô ở thành phố Hồ Chí Minh.”
“Là cô ta.” Trần Vĩnh Hải lẩm bẩm.
Nếu là Ngô Bảo Ngọc thì không có gì kì lạ, người phụ nữ Ngô Bảo Ngọc này anh từng nghe nói, là một đóa hoa hiếm thấy trong giới người nổi tiếng.
Thích nhất chạy khắp nơi, nghe nói đang tìm người nào đó, trừ chuyện đó ra còn thích bênh vực kẻ yếu.
Cô ta đưa Nguyễn Quỳnh Anh đi, hẳn là chỉ muốn đưa Nguyễn Quỳnh Anh đi bệnh viện.
“Trần Vĩnh Hải, tôi tra được chỉ là tin tức cơ bản của cô Bảo Ngọc, cần xâm nhập điều tra không ạ?” Bảo Quốc xin chỉ thị.
Cậu ta sở dĩ không xâm nhập điều tra là vì sợ đắc tội nhà họ Ngô.