Trở về biệt thự, Vĩnh Hải đưa Tô Hồng Yên đi vẫn chưa trở về. Nguyễn Quỳnh Anh chào quản gia Hoàng một tiếng rồi đi thẳng lên lầu.
Vừa bước vào phòng, cô đã vào phòng tắm. Sau khi đóng chặt cửa phòng tắm, Nguyễn Quỳnh Anh lấy hộp que thử thai trong túi ra. Cô hít một hơi dài, mở hộp ra và sử dụng theo tờ hướng dẫn bên trong. Cô mặc quần vào và ngồi trên nắp bồn cầu, cầm que thử thai trên tay chờ kết quả. Trong lúc chờ đợi, nhịp tim của cô đập kịch liệt đến mức suýt nữa nhảy ra khỏi lồng ngực, thời gian từng chút một trôi qua, chắc cũng đã được mười lăm phút, Nguyễn Quỳnh Anh nhắm mắt lại, đè nén trái tim đang hồi hộp. Sau đó cô giơ que thử thai trên tay lên, hai vạch đỏ tươi vào mắt cô, cô ngờ vực đứng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt đến cực điểm "Mình... mình sao lại có thai được?”
Cô run rẩy, rõ ràng cô uống không biết bao nhiêu thuốc tránh thai, Nguyễn Quỳnh Anh không tin liền nhìn lại một lần nữa, nhưng kết quả vẫn vậy. Cô đã có thai! Nguyễn Quỳnh Anh ngồi phịch xuống nắp bồn cầu, hai mắt như tối sầm lại, rồi mở trừng trừng nhìn que thử thai nặng trĩu trên tay, không biết phải giải quyết thế nào. Cô không thể hiểu tại sao mình lại có thai. Đây rõ ràng không phải chuyện tốt, Vĩnh Hải đã thẳng thắn nói với cô rằng cô không xứng mang thai con của anh, anh nhất định sẽ không muốn đứa trẻ, hơn nữa cô cũng chưa từng nghĩ đến việc mang thai. Nhưng đứa trẻ này, cứ như thế này, nhìn đến bụng mình, cô thật sự không biết phải làm gì...
Nguyễn Quỳnh Anh sờ sờ bụng của mình, cơ thể toát ra hơi thở nặng nề. Đột nhiên, điện thoại trong túi của cô vang lên, cô vươn tay nhấc máy, xem qua ID người gọi, và trả lời: “Bảo Ngọc.”
“Quỳnh Anh, về đến nhà chưa? ”Ngô Bảo Ngọc hỏi.
Nguyễn Quỳnh Anh nghẹt mũi trả lời một tiếng. Nghe thấy như chuyện gì đó không ổn với cô, Ngô Bảo Ngọc không khỏi lo lắng: “Cô sao vậy?”
“Tôi không sao cả." Nguyễn Quỳnh Anh sụt sịt.
“Khóc rồi mà còn nói không sao." Ngô Bảo Ngọc đỡ trán.
“Tôi không khóc.” Nguyễn Quỳnh Anh vỗ vỗ mặt của mình, có chút bối rối.
"Được rồi, được rồi, cứ coi như cô không khóc." Đầu bên kia, Ngô Bảo Ngọc xua tay, rồi lại nói: “Mà này, cô dùng que thử thai chưa?”
“Dùng rồi.” Nguyễn Quỳnh Anh nhìn que thử thai trong tay vẻ mặt phức tạp, nhẹ nhàng phun ra hai chữ. Ngô Bảo Ngọc vội vàng hỏi: “Kết quả thế nào?”
Nguyễn Quỳnh Anh siết chặt điện thoại và nói: “Tôi có thai thật rồi.”
“Trời ạ, tôi nói đúng rồi!" Ngô Bảo Ngọc bị sốc đến mức lẩm bẩm.
“ Đúng vậy, cô nói đúng rồi.” Nguyễn Quỳnh Anh cười khổ.
Thực ra, người nhắc đến lúc đầu không phải Ngô Bảo Ngọc, mà là Vĩnh Hải. Trước đây anh cũng từng nói, hay cô đã có thai. Chỉ có điều lúc đó cô nghĩ uống thuốc sẽ không thể có thai, ai ngờ trên đời không có chuyện tuyệt đối.
“Cô có thai rồi thì bây giờ làm gì, kết hôn sao?” Ngô Bảo Ngọc tò mò.
Trên mặt Nguyễn Quỳnh Anh nở một nụ cười đau khổ, miệng cay đắng: “Không kết hôn, anh ấy sẽ không muốn có đứa trẻ này.”
“Ôi cái đệch, loại đàn ông gì vậy?” Ngô Bảo Ngọc trực tiếp bật dậy khỏi giường với vẻ mặt tức giận: "Cô cho tôi biết người đàn ông đó là ai, tôi sẽ giúp cô xử lí."
"Anh ấy...” vẻ mặt lãnh đạm của Vĩnh Hải chợt lóe lên trong đầu, An Nam lắc đầu: “Sau này cô sẽ biết."
Mối quan hệ giữa cô và Vĩnh Hải có thể được biết tới, chỉ cần ai đó chú ý hơn một chút. Ngô Bảo Ngọc sau này chắc chắn sẽ biết. Nhưng Ngô Bảo Ngọc hiện tại không biết, cô chỉ nghĩ rằng Nguyễn Quỳnh Anh đang bảo vệ người đàn ông đó, cô đột nhiên có chút khó chịu: "Anh ta không muốn có con, mà cô vẫn còn trốn tránh."
“Không phải đang trốn tránh mà là tôi sợ cô coi thường tôi." Nguyễn Quỳnh Anh chân thật nói.
“Tại sao tôi lại coi thường cô?” Ngô Bảo Ngọc khó hiểu, nhưng không nghĩ nhiều, cô ngồi thẳng dậy: “ Thôi quên đi, quên đi, tôi không hỏi người đàn ông kia nữa, nhưng còn cô thì sao? Anh ta không muốn có con, cô cũng không muốn?”
“Tôi...” Nguyễn Quỳnh Anh mở miệng, không nói nên lời.
Cô thật sự chưa bao giờ nghĩ đến chuyện mang thai, nhưng khi thực sự mang thai, tâm tư của cô đã thay đổi, đứa trẻ không được Vĩnh Hải chấp nhận này, chắc chắn sẽ coi như là con ngoài giá thú, như vậy cô cũng không thể giữ lại. Nhưng bảo cô bỏ nó đi, cô thật sự không làm đươc. Hơn nữa, cô đã từng mất một đứa con. Thấy Nguyễn Quỳnh Anh không trả lời được, Ngô Bảo Ngọc biết cô đang rất khó xử, trong lòng có chút áy náy: “Quỳnh Anh, cô không phải thật sự muốn bỏ nó đi chứ?"
“Không.” Quỳnh Anh lắc đầu.
Ngô Bảo Ngọc thở nhẹ một hơi, sau đó tha thiết khuyên nhủ: “Không là tốt rồi tôi sợ rằng cô nhất thời nóng vội, người đàn ông đó nói rằng không muốn đứa trẻ, cô liền ngay lập tức bỏ nó, nghe tôi nói, cô không được hấp tấp như vậy, thử nói chuyện với người đàn ông đó xem nhỡ đâu anh ta lại chấp nhận.”
Mặc kệ Vĩnh Hải có nhận hay không, Tô Hồng Yên nhất định sẽ không. Cô ta sắp đính hôn với Vĩnh Hải, làm sao có thể chấp nhận được việc chồng sắp cưới có con ngoài giá thú.
“Vậy thì cô tìm cơ hội nói chuyện với người đàn ông đó đi, ngày mai tôi sẽ cùng cô đi kiểm tra, tôi có cuộc gọi đến, không nói chuyện với cô tiếp được nữa.” Ngô Bảo Ngọc nói xong, vội vàng cúp điện thoại.
Nguyễn Quỳnh Anh đặt điện thoại xuống, thẫn thờ nhìn que thử thai. Đúng lúc này, bên ngoài cánh cửa phòng tắm mờ sương, một bóng người cao lớn đột nhiên xuất hiện : “Nguyễn Quỳnh Anh, cô làm gì trong đó?” Giọng nói lạnh lùng của Vĩnh Hải truyền đến mang theo một chút không kiên nhẫn.
Nguyễn Quỳnh Anh vội vàng định thần lại, vội vàng nhét que thử thai và bao bì vào trong túi, kiểm tra lại không thấy sơ sót gì mới mở cửa: “Không có chuyện gì.” Anh quay lại khi nào?
“Không làm gì cả?” Đôi mắt sâu thẳm của Vĩnh Hải nhìn chiếc túi trên tay cô, anh cười: “Túi thì không đặt xuống, chỉ ở trong phòng tắm, không nghe thấy tiếng nước chảy, rồi nói không làm gì cả. Tin được không? ”
Anh về cũng đã một lúc rồi, ở trong phòng ngủ cũng được mấy phút mà cô vẫn chưa đi ra, anh không nhịn được đi tới gõ cửa thì loáng thoáng nghe thấy tiếng nói lo lắng của cô.
“Tôi đau bụng, không kịp để ý gì.” Nguyễn Quỳnh Anh cúi đầu không cho Vĩnh Hải nhìn thấy lương tâm cắn rứt trong mắt cô.
Vĩnh Hải chế nhạo nhìn cô đang nói dối, cũng lười để lộ ra ngoài: “Vừa rồi cô đang nói chuyện với ai vậy?” Anh liếc mắt ấn chặt đỉnh đầu cô như muốn nhìn thấu cô. Nguyễn Quỳnh Anh hoảng sợ và vô thức siết chặt chiếc túi trong tay.
Anh thực sự biết cô đang gọi điện thoại sao?
“Cậu Vĩnh Hải, anh có nghe thấy tôi nói gì không?” Nguyễn Quỳnh Anh nhìn Vĩnh Hải một cách thận trọng, ngập ngừng hỏi.
Vĩnh Hải nghe thấy trong giọng nói của cô run lên, mím môi mỏng, chế nhạo: "Sao? Cô nói chuyện với người đàn ông nào? Không muốn tôi biết?" "Không." Nguyễn Quỳnh Anh liên tục lắc đầu: "Không phải đàn ông, là Ngô Bảo Ngọc. Chúng tôi nói về một số chuyện của nưc, vì vậy tôi hỏi anh có nghe thấy không. Nếu nghe thấy thì sẽ rất xấu hổ, tôi ra ngoài trước. ”
Cô nói xong và bước qua anh ra khỏi phòng tắm. Tấm lưng bối rối của cô rõ ràng là đang né tránh điều gì đó. Sắc mặt Vĩnh Hải trầm xuống, ánh mắt u ám của anh đảo khắp mọi ngóc ngách trong phòng tắm, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó. Cuối cùng, anh cũng không thấy có chuyện gì nên nhắm mắt quay vào phòng ngủ.
Nguyễn Quỳnh Anh ngồi xổm trên mặt đất, bỏ túi vào ngăn kéo rồi khóa lại. Đột nhiên nghe thấy một âm thanh kim loại phát ra sau lưng, tim cô đập loạn xạ, cô vội quay đầu lại.