Cô ấy nuốt lại câu trả lời cực kì sinh động mà mình đã nói ra.
Nguyễn Quỳnh Anh áy náy cười trừ : “ Thật ngại quá, tôi đi nghe máy cái đã.”
“ Được thôi.” Trần Cận Phong hất hàm nói, làm một động tác biểu ý rằng cô cứ tự nhiên.
Nguyễn Quỳnh Anh cầm lấy điện thoại đứng dậy, đi đến một góc trước cửa sổ mới bắt máy.
Trần Cận Phong nhìn chằm chằm bóng lưng cô với một ánh mắt lạnh lùng.
Nguyễn Quỳnh Anh cảm thấy có chút ngờ ngợ, nghi ngờ quay đầu lại nhìn, nhưng cái cảm nhận khó chịu mà cô cảm thấy đã biến mất.
Cô ấy nhìn Trần Cận Phong, anh ấy đang cúi đầu viết cái gì đó vào sổ tay.
Linh cảm sai à ?
Quỳnh Anh nhíu mày, không nghĩ nhiều, phớt lờ đi và tiếp tục cuộc điện thoại.
Mấy phút sau, cô gác máy và quay về vị trí lúc nãy, “ Cận Phong, tôi phải đi trước đây.”
“ Sao vậy?” Cận Phong dừng bút nhìn cô.
Quỳnh Anh khoác túi xách lên vai, “ Công ty có chút chuyện, thư kí Diêm bảo tôi về một chuyến.”
Thư kí Diêm nói cử một người bên phía Cận Phong qua, hỏi về thời gian cụ thể để ra mắt và quảng cảo điện thoại, đồng thời hỏi cô ấy có muốn quay về công ti tham dự cuộc họp không.
“ Được rồi, vậy cô đi đi, nhưng nếu như có kết quả kiểm tra thì làm sao ?” Cận Phong hỏi cô ấy.
Quỳnh Anh suy nghĩ một hồi, “ Anh giúp tôi nhận kết quả trước đi, khi nào tôi xong việc rồi sẽ quay lại.”
“ Cũng được.” Cận Phong gật đầu đồng ý.
Quỳnh Anh yên tâm rời đi.
Cô ấy đi được không lâu, nữ bác sĩ phụ sản thực hiện kiểm tra cho cô cầm một xấp giấy tờ, vẻ mặt nghiêm nghị bước tới.
Nữ bác sĩ nhìn lướt qua văn phòng làm việc của Cận Phong nhưng không thấy Nguyễn Quỳnh Anh đâu cả, “ Cô Quỳnh Anh không ở đây à?”
“ Cô ấy mới vừa đi khỏi, cô ấy nhờ tôi lấy kết quả, có kết quả rồi à?” Cận Phong từ sau chiếc máy tính ló đầu ra hỏi.
“ Có rồi.” Nữ bác sĩ giơ phiếu kết quả trong tay.
Cận Phong nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của nữ bác sĩ, trong lòng đột nhiên cảm thấy lo lắng : “ Có phải là có vấn đề gì không?”
“ Anh tự mình xem đi.” Nữ bác sĩ không trả lời mà đưa cho anh một xấp phiếu kết quả, sau đó quay lưng rời đi.
Cận Phong xem từ tờ này đến tờ khác, trước sau vẫn không có vấn đề gì, nhưng khi xem đến hai tờ cuối cùng, đồng tử của hắn đột nhiên co lại, đứng bật dậy, hắn không tin vào mắt mình : “ Tại sao lại thành ra thế này!”
Hóa ra đó là một bào thai dị dạng.
Cận Phong vò nát tờ kết quả trong tay, toàn thân run rẩy, hắn đã bị làm cho sốc đến tột cùng.
Một lúc sau, anh mới cố gắng bình tĩnh trở lại, tiếp tục nhìn xuống xem xét, cuối cùng cũng biết được nguyên nhân hình thành của bào thai dị dạng.
Hóa ra là do thuốc gây ra, mấy tháng nay, cô ấy vừa uống thuốc trị bệnh tim vừa uống nhiều loại thuốc nội ngoại khác, những loại thuốc nay gây ra tác dụng phụ, khiến thai nhi trực tiếp bị sinh ra những thay đổi không tốt.
Thế nhưng thai chưa thành hình mà đã dị dạng rồi.
Hơn nữa còn không phải dị dạng bình thường, sự phát triển của thai nhi còn trở nên trì trệ, tức là, có thể không mọc được tay chân và não, chỉ là một khối thịt.
Không lâu sau sẽ biến thành một bào thai chết.
Nghĩ đến đây, Cận Phong thở dài một tiếng, nhấc chiếc điện thoại trên bàn lên.
Quỳnh Anh nhận được điện thoại của Cận Phong là lúc cô đang ngồi trên xe taxi : “ Cận Phong?”
“ Quỳnh Anh, có kết quả kiểm tra rồi.” Yết hầu Cận Phong chuyển động, giọng nói khàn đặc.
“ Thế à, vậy bảo bối của tôi có vấn đề gì không?” Quỳnh Anh nắm chặt ống quần, căng thẳng hỏi.
Cận Phong nhìn phiếu kết quả trong tay, dường như không nghe thấy câu hỏi của cô, tiếp tục nói : “ Quỳnh Anh, thai nhi trong bụng cô được 2 tháng rồi.”
Hai tháng ?
Không phải cô chỉ mới chuyển đến biệt thự của Vĩnh Hải chưa được bao lâu sao ?
Quỳnh Anh không ngờ lại có thai sớm như vậy, trong hai tháng nay, cô nhiều lần ở bên Vĩnh Hải, nhưng cũng không ít lần bị Vĩnh Hải đối xử vô cùng thô bạo.
Nhưng đứa con vẫn luôn nằm trong bụng cô ấy, quả thật là một đứa trẻ kiên cường!
Đã như vậy rồi thì cô làm sao có thể nhẫn tâm vứt bỏ nó đi chứ
Nghĩ đến điều này, ý muốn rời khỏi Vĩnh Hải của cô ngày càng kiên quyết.
Một tay cô cầm điện thoại, một tay sờ bụng : “ Cận Phong, anh vẫn chưa nói cho tôi biết tình hình của đứa bé.”
Cận Phong cố gắng mở miệng nhưng không nói được lời nào.
Sự trầm mặc của anh ta, làm cho Quỳnh Anh cảm thấy bất an, giọng cô run lên : “ Cận Phong, có phải tình trạng của đứa bé không được tốt không?”
Đột nhiên cô nhớ lại chuyện ngày hôm qua cô có chảy chút máu.
“ Đúng là có chút vấn đề.” Cận Phong trầm giọng nói.
“ Vấn đề gì?” Quỳnh Anh căng thẳng hỏi.
Cận Phong nhìn dòng chữ “ thai dị hình” trong phiếu kết quả, cố gắng cũng không thể nào nói ra.
Nếu như cô ấy biết đứa con trong bụng cô ấy không thể thành hình hài một đứa trẻ bình thường, mà chỉ là một khối thịt, chắc chắc cô ấy sẽ không chấp nhận nổi.
Thậm chí cô ấy sẽ tự trách mình vì đã tự tay làm hại đứa trẻ.
Lúc đó, sợ rằng cô ấy sẽ bị trầm cảm như lúc mất đi đứa con đầu lòng 4 năm trước.
Thấy Cận Phong mãi không trả lời, Quỳnh Anh hoảng sợ, mặt tái nhợt : “ Cận Phong, anh nói gì đi chứ.”
“ Quỳnh Anh, nếu như tôi nói đứa trẻ này không thể ra đời, cô sẽ làm sao?” Cận Phong siết chặt tay thành nắm đấm, lộ ra những khớp xương trắng bệch.
Quỳnh Anh ngây người, tay nắm chặt chiếc điện thoại, hốt hoảng đến mức phát khóc : “ Không thể sinh ra nghĩa là gì chứ? Anh nói cho tôi biết, có phải đứa trẻ không thể giữ lại không?”
Ánh mắt Cận Phong phản chiếu một tia sáng : “ Không phải như vậy, mà là...”
“ Không phải là tốt rồi, tôi chỉ cần có thể giữ lại đứa bé là được.” Quỳnh Anh ngắt lời rồi cúp máy.
Cô cho rằng việc anh ấy nói cô không thể sinh con chính là đang ám chỉ cơ thể cô.
Vốn dĩ cô ấy có thể không sống được bao lâu nữa, đứa trẻ này, chính là đứa con duy nhất của cô, dù cho thế nào đi nữa cô cũng phải sinh nó ra!
Ngay cả khi sinh phải chết trong phòng mổ, cô ấy cũng cam lòng.
Nhìn giao diện điện thoại đã trở về trạng thái danh bạ, Trần Cận Phong bất lực lắc đầu.
Vốn dĩ anh muốn tiết lộ một chút về tình trạng của đứa bé để xem cô ấy nghĩ gì về đứa trẻ dị thường này, nhưng không ngờ phản ứng của cô lại quá khích như vậy, chưa gì đã lập tức gác máy.
Xem ra phải nghĩ cách để cô ấy đồng ý bỏ đứa trẻ đi mới được, tránh trường hợp kéo dài cũng sẽ không tốt với cơ thể của cô ấy.
Tập đoàn Nguyễn Thị, Quỳnh Anh mở cửa phòng làm việc của mình.
Vừa bước vào, cô đã nghe thấy tiếng nói chuyện từ bên trong vọng ra, một trong số hai giọng nói đó khiến cô cảm thấy có chút quen thuộc.
Là Vĩnh Hải và Tô Hồng Yên.
Tại sao bọn họ lại đến đây?
Quỳnh Anh mím chặt môi bước vào.
Vừa mới bước vào khu vực làm việc, cô đã bị Tô Hồng Yên trông thấy, Tô Hồng Yên nhiệt tình vẫy tay gọi cô : “ Cô Nguyễn, không, nên gọi cô là chủ tịch Nguyễn.”
“ Cô Yên.” Quỳnh Anh gật đầu đáp lại, sau đó nhìn về phía Vĩnh Hải đã ngưng nói chuyện với thư kí Diêm từ lúc nào : “Tổng giám đốc Hải.”
Vĩnh Hải khẽ hừ một tiếng, lạnh lùng nâng tách cà phê nhấp một ngụm, không hề để ý đến cô.
Ánh mắt của Quỳnh Anh tối sầm lại, bước tới đặt túi xách xuống, nhanh chóng lấy lại tinh thần : “ Khi nào chúng ta bắt đầu cuộc họp?”
“ Bất cứ lúc nào cũng được.” Thư kí Diêm đứng dậy nhường chỗ ngồi cho cô.
“ Tổng giám đốc Hải cũng tham dự cuộc họp à?”, Nguyễn Quỳnh Anh hỏi, ánh mắt hướng về phía Vĩnh Hải.
Thư kí Diêm còn chưa kịp trả lời, Tô Hồng Yên đã nhảy vào nói : “ Do tôi có chút tò mò về gia đình nhà Nguyễn, thế nên mới nhờ Vĩnh Hải đưa tôi đến xem thử.”
“ Là vậy à.”, Quỳnh Anh cười đáp “ Vậy để tôi phái người đưa cô Yên đi tham quan vài vòng.” “ Không cần không cần.”, Tô Hồng Yên xua tay tỏ vẻ không hứng thú, “ Trước khi đến đây tôi đã đi tham quan sơ sơ rồi, nhà Nguyễn như vậy, không có gì để tham quan cả.”
Bất cứ ai cũng đều nghe ra được, cô ta đang khinh thường Nguyễn Quỳnh Anh. Quỳnh Anh mím chặt môi, trong lòng có chút tức giận, “ Vậy à, nếu cô Yên đã nói như vậy rồi, vậy thì thôi vậy, thư kí Diêm, đưa anh Hải và những người khác vào phòng họp đi, tôi lập tức qua ngay.”
“ Vâng.” Thư kí Diêm gật đầu.
Vĩnh Hải đứng dậy, nhưng không đi theo thư kí Diêm, ngược lại nhìn chằm chằm vào Quỳnh Anh, gặng hỏi : “ Sáng nay cô đã đi đâu?”