Cô giật nảy mình, bật người dậy, nước trái cây trong ly bị lắc lên, vương vãi vài giọt ra ngoài.
Người vỗ vai cô cũng sững sờ, không ngờ cô sẽ phản ứng mạnh như vậy.
“Quỳnh Anh”.
Một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng cô.
Nguyễn Quỳnh Anh quay đầu lại, nhìn thấy là Ngô Bảo Ngọc thì nhẹ nhõm: “Là cô à”
“Không phải là tôi thì cô nghĩ là ai?” Bảo Ngọc cười cười.
Nguyễn Quỳnh Anh để ly nước trái cây trong tay sang một bên, tức giận trừng mắt nhìn cô: “Vừa rồi tôi đang suy nghĩ một vài thứ, cô đột nhiên vỗ vai tôi một cái, làm tôi giật cả mình”
“Tôi xin lỗi mà” Bảo Ngọc lè lưỡi.
Nguyễn Quỳnh Anh cũng không thật sự trách cô, sau khi ngồi xuống, hỏi: “Cô đến từ lúc nào? Vừa rồi sao không thấy cô?”
Sau khi cùng Khánh Minh đi dạo một vòng buổi tiệc, cô không hề nhìn thấy bóng dáng của Bảo Ngọc.
Bảo Ngọc cũng ngồi xuống, "Tôi đến đây được một lúc rồi, vẫn luôn ở trong phòng nghỉ, trò chuyện với bố mẹ Hồng Yến một lát, còn cô thì sao?”
“Mới tới chưa được bao lâu.” Nguyễn Quỳnh Anh trả lời.
Bảo Ngọc liếc nhìn đám người vài lần: “Người đàn ông của cô chưa tới sao ?”
“Ừm …” Nguyễn Quỳnh Anh trả lời qua loa, trên mặt lộ ra vẻ gượng gạo.
Người đàn ông của cô chỉ có Vĩnh Hải thôi.
Anh ấy tới thì tới rồi, nhưng bây giờ anh ấy đang ở trong phòng nghỉ cùng với Hồng Yến .
“Thật là, thế mà lại có thể để cô đến đây một mình, không biết cùng đi với cô sao.” Bảo Ngọc bĩu môi nói, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường.
Nguyễn Quỳnh Anh sờ sờ mũi không nói lời nào.
Bảo Ngọc để ý đến cử chỉ của cô, nghĩ rằng cô đang buồn, vỗ vỗ vai, an ủi: “Đừng buồn nữa, loại đàn ông này vừa nhìn là đã thấy không đáng tin rồi!”
Nguyễn Quỳnh Anh không biết nên khóc hay nên cười.
Thế này là đang an ủi cô hay là đang đả kích cô đây?
“Tôi không có buồn.” Nguyễn Quỳnh Anh ôm trán một cách bất lực.
“Được rồi được rồi, cô không buồn.” Bảo Ngọc nhún vai rồi lại hỏi: “Phải rồi, anh ấy có dấu hiệu đồng ý về việc cho cô mang thai không?
Nguyễn Quỳnh Anh lắc đầu.
Bảo Ngọc nhíu chặt mày: “Không phải chứ, anh ta vẫn muốn cô bỏ nó đi?”
“Tôi chưa nói ra, nhưng anh ấy có ý đó.”
Vĩnh Hải vẫn chưa biết việc cô có thai, nếu anh ấy biết, anh chắc chắn sẽ bắt cô bỏ nó đi.
“Vậy thì cô định làm thế nào?” Bảo Ngọc nhìn Nguyễn Quỳnh Anh với vẻ thương xót.
Ánh mắt Nguyễn Quỳnh Anh kiên định sờ sờ bụng: “Đương nhiên tôi muốn giữ nó lại!”
“Nhưng anh ta …”
“Hai tháng nữa tôi sẽ chia tay với anh ấy.” Nguyễn Quỳnh Anh cười nói, nhưng nụ cười lại đầy sự miễn cưỡng.
Bảo Ngọc nghe xong lời này, đầu tiên là sững sờ, sau đó lộ ra vẻ ủng hộ: “Vậy là tốt, tôi ủng hộ cô. Không nên sống với người đàn ông như thế, cho anh ta làm một chàng độc thân vui tính đi”
Khóe miệng Nguyễn Quỳnh Anh giật giật.
Vĩnh Hải độc thân?
Đó là chuyện không bao giờ xảy ra, cho dù trên thế giới này không có cô, không có Hồng Yến, thì vẫn còn nhiều cô gái khác.
Anh ấy ưu tú như vậy thì làm sao có thể độc thân được.
“Tôi đi vệ sinh một chút. Mới nãy tôi vừa uống một chút rượu trong phòng nghỉ.” Bảo Ngọc đứng dậy.
Nguyễn Quỳnh Anh cầm lấy túi xách của cô ấy: “Đi đi, tôi sẽ đợi cô ở đây.”
“Được.” Bảo Ngọc gật đầu, sau đó ngăn một người phục vụ lại, hỏi hướng đi của phòng vệ sinh rồi rời đi.
Nguyễn Quỳnh Anh lại đổi một ly nước trái cây, vừa ngắm nhìn đám người xinh đẹp, thướt tha, vừa say sưa nhấm nháp ly nước trái cây kia.
Lúc này, cô cảm thấy trên đùi có gì đó rung rung.
Nguyễn Quỳnh Anh nhìn xuống, đó là từ túi của Bảo Ngọc.
Cô đặt ly nước trái cây xuống, cầm túi xách đặt xuống bên cạnh mình, không có ý định xem điện thoại của Bảo Ngọc.
Sau khi Bảo Ngọc từ nhà vệ sinh trở lại, cô trả lại túi xách: “Vừa rồi điện thoại của cô rung, chắc là có điện thoại, cô xem thử đi.”
Một phút sau, cô mỉm cười, đưa điện thoại di động cho Nguyễn Quỳnh Anh. "Đó là tài liệu do mẹ tôi gửi. Trước khi đến đây, tôi có hỏi bà ấy khi mang thai cần chú ý những gì, sau đó bà ấy nói đã liệt kê ra và gửi cho tôi. Không ngờ lại nhanh như vậy.”
“Vậy thì cô giúp tôi cảm ơn bác gái nhé.” Đôi mắt của Nguyễn Quỳnh Anh sáng lên vẻ vô cùng biết ơn.
Bảo Ngọc vừa nhắn tin vừa nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ giúp cô mà. Xong rồi, tài liệu đã được gửi đến điện thoại của cô. Cô về nhà tự xem đi.”
“Ừm”. Nguyễn Quỳnh Anh đáp.
Đột nhiên đèn tắt , cả phòng tiệc tối đen, có vài người sợ bóng tối còn thét lên.
“Có chuyện gì vậy?” Bảo Ngọc bật đèn pin của điện thoại di động, giọng nói hơi luống cuống: “Không phải là xảy ra trục trặc gì chứ?”
Nguyễn Quỳnh Anh không chút hoảng hốt ngồi trên sô pha, nhấp nhẹ ngụm nước trái cây: “Tôi nghĩ chắc là bữa tiệc chính thức bắt đầu rồi."
“Vậy đây là sự sắp xếp cho sự xuất hiện của Hồng Yến?” Bảo Ngọc đột nhiên phản ứng lại, không khỏi hoảng sợ.
Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu: “Chắc là vậy.”
“Nếu thật sự là như vậy, tôi chỉ muốn nói, thật là đáng ghét, cái ý tưởng tồi tệ gì đây, không biết có người sợ tối sao.” Bảo Ngọc tức giận rầm rì.
Nguyễn Quỳnh Anh bưng một ly rượu vang đỏ lên mời cô: “Đừng tức giận.”
“Hừm, cô ta không đáng để tôi tức giận.”Bảo Ngọc lẩm bẩm.
Tuy miệng thì nói như vậy, nhưng sự phẫn nộ trên mặt vẫn còn chưa biến mất.
Nguyễn Quỳnh Anh mỉm cười, cũng không vạch trần cô, chỉ chỉ hướng dàn nhạc: “Nhìn đi, có người muốn phát biểu kìa.”
Bảo Ngọc nhìn theo hướng cô ấy chỉ.
Chỉ thấy một người đàn ông có vẻ như là người dẫn chương trình, cầm micrô nói: “Xin các vị khách quý hãy im lặng, đừng hoảng sợ, đây không phải là cúp điện mà là sự sắp xếp có chủ ý của chúng tôi …”
“V** l** thật ,quả nhiên cô đoán đúng rồi.” Bảo Ngọc trợn trắng mắt: “Thời buổi này mà còn lên sân khấu kiểu này, thật là thô tục.”
“Hơi thô tục một chút, nhưng không thể phủ nhận đây là cách tốt nhất khiến mọi người hướng ánh mắt về phía mình.” Nguyễn Quỳnh Anh liếc nhìn lên cầu thang ở tầng hai.
Có vài bóng người mờ mờ đứng đó, trong số đó có bóng dáng cao lớn mà cô quen thuộc tận xương tủy.
Chỉ có một người có thể khiến cô cảm thấy thế này, Vĩnh Hải!
Bảo Ngọc khịt mũi, miễn cưỡng thừa nhận: “Dù đúng là như vậy, nhưng vẫn làm màu quá rồi!”
“Ha ha, sau này cô tổ chức tiệc sinh nhật, không làm theo như vậy là được rồi.” Nguyễn Quỳnh Anh thu mắt lại, trêu chọc cô ấy.
Bảo Ngọc kiêu ngạo nâng cằm: “Tất nhiên rồi, tôi không phải là Hồng Yến, tự cho mình phách lối như vậy.”
Khi lời nói vừa dứt, giọng nói của MC đột nhiên trở nên lớn hơn: “Bây giờ xin được chào đón chủ nhân của buổi tiệc sinh nhật tối nay, cô Hồng Yến,”
Một luồng sáng chiếu vào cầu thang mà Nguyễn Quỳnh Anh vừa nhìn.
Hồng Yến đứng đó khoác tay Vĩnh Hải vẫy tay và mỉm cười với những người bên dưới.
Đứng sau họ là Khánh Minh và một vài tiểu thư con nhà giàu.
Cô đều đã từng gặp qua, một vài người là lúc nãy Khánh Minh đã giới thiệu cho cô, còn những người còn lại là quen ở năm tháng rực rỡ ấy ...
“V** l**, Quỳnh Anh, cô với Vĩnh Hải đã hẹn trước rồi chứ gì.” Giọng nói kinh ngạc của Bảo Ngọc vang lên bên tai cô.
Nguyễn Quỳnh Anh hoàn hồn: “Cô nói gì vậy?”
“Tôi nói là cô và Vĩnh Hải không phải là hẹn với nhau rồi chứ, rõ ràng hai người đang mặc đồ đôi kìa.” Bảo Ngọc nhìn Nguyễn Quỳnh Anh, rồi lại nhìn Vĩnh Hãi, người đang đi xuống lầu với Hồng Yến. Cô hoàn toàn líu lưỡi.
Ánh mắt Nguyễn Quỳnh Anh dõi theo Vĩnh Hải, nhàn nhạt cười: “Làm sao có thể chứ, chỉ là trùng hợp thôi, bọn họ mới là người yêu.”
Bộ váy dạ hội đỏ của Hồng Yến và cà vạt xanh của Vĩnh Hải mới thực sự trông giống như một cặp đôi. Tuy nhiên, Bảo Ngọc không đồng ý: “Trang phục của cô và Vĩnh Hải mới là sự phối hợp chuẩn nhất. Còn trang phục của họ thì như đồ cho anh em ấy. Dù sao thì những người mặc trang phục xanh đỏ mà tôi từng thấy đều là anh em, hoặc chị em.”
Nguyễn Quỳnh Anh cười lắc đầu: “Đừng nói như vậy.”
“Tôi nói thật đấy, nếu không phải vì biết anh ta và Hồng Yến sắp đính hôn, tôi còn nghĩ là hai người mới là một cặp.”Bảo Ngọc xoa cằm: “Có điều là thật ra trông hai người cũng xứng đôi lắm.”