Vợ Yêu, Em Chạy Không Thoát

Chương 197



Nghĩ vậy, quản gia Hoàng liền yên tâm thoải mái cất điện thoại di động và trở về phòng ngủ.

Ngược lại, Nguyễn Quỳnh Anh không buông được điện thoại xuống mà nhìn chằm chằm vào điện thoại với vẻ do dự.

Cô muốn gọi cho Ngô Bảo Ngọc để nói lời xin lỗi với Ngô Bảo Ngọc.

Nhưng lại sợ Ngô Bảo Ngọc không bắt máy, cô nghĩ lại vẫn là nên gửi tin nhắn.

Như vậy, cũng không cần lo lắng Ngô Bảo Ngọc không nhìn thấy.

Những ngón tay của Nguyễn Quỳnh Anh lướt nhanh trên bàn phím, ít lâu sau, một lá thư xin lỗi đã được gõ xong.

Cô đọc đi đọc lại vài lần đến khi thấy ổn thì bấm gửi đi.

Vừa gửi xong, một cô y tá bước vào với nụ cười thần bí: "Cô Quỳnh Anh, đèn điện trong phòng cô có chút vấn đề, tôi sẽ tắt nó trước và gọi thợ điện đến kiểm tra."

“Vâng.” Nguyễn Quỳnh Anh cười đồng ý, nhưng trong lòng lại ngờ hoặc.

Đèn này vẫn đang sáng tốt thì có vấn đề gì cơ chứ?

“Cảm ơn cô Quỳnh Anh đã thông cảm.” Cô y tá nói xong rồi tắt đèn.

Phòng bệnh chìm trong bóng tối, không nhìn thấy gì cả.

Điều này khiến Nguyễn Quỳnh Anh cảm thấy có chút hoảng sợ, bất an, cô nhìn về phía cửa: "Cô y tá, cô vẫn ở đó chứ?"

Không có tiếng trả lời.

Không biết từ lúc nào cô y tá đã lặng lẽ rời đi.

Nguyễn Quỳnh Anh thở dài và chỉ đành bật đèn pin.

Lúc này, cô đột nhiên nghe thấy có tiếng hát từ ngoài cửa vọng vào, lúc đầu nghe không rõ lắm, nhưng dần dần, tiếng hát càng ngày càng rõ ràng.

Đó là...

Tim đập thình thịch, Nguyễn Quỳnh Anh mở to mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa.

Tiếng hát xuất hiện cùng với ánh lửa trong phạm vi tầm mắt cô: "Mừng ngày sinh nhật của em, mừng ngày sinh nhật của em..."

Nguyễn Quỳnh Anh vừa kinh ngạc vừa vui mừng lấy tay bịt miệng, điện thoại trong tay bất giác rơi xuống chăn gối.

Cô nhìn Trần Cận Phong đang đẩy một chiếc xe đẩy dụng cụ y tế, vừa đẩy về phía cô vừa hát bài hát chúc mừng sinh nhật.

Lúc này, thứ đặt trên xe đẩy không phải là những lọ thuốc hay những dụng cụ y tế mà thường ngày vốn có mà thay vào đó là một chiếc bánh kem nhỏ kèm theo một bát mì trường thọ.

“Quỳnh Anh, chúc mừng sinh nhật em!” Trần Cận Phong mỉm cười nhìn cô.

Nguyễn Quỳnh Anh cảm động, đôi mắt đỏ hoe, "Làm sao anh..."

"Bất ngờ không?"

“Ừ.” Cô liên tục gật đầu.

Hơn cả bất ngờ, nó sắp dọa người ta hoảng sợ.

Hôm nay cô chưa nhận được lời chúc mừng của anh, cô còn tưởng rằng anh đã quên mất rồi.

Không ngờ anh vẫn luôn ghi nhớ, còn dành cho cô một bất ngờ lớn như vậy.

“Bất ngờ là tốt rồi.” Trần Cận Phong đưa khăn giấy cho cô, giọng dịu dàng nói: “Vốn dĩ anh định tổ chức sinh nhật cho em sớm, nhưng có mấy ca phẫu thuật, anh không thể rời đi được, buổi tối anh còn phải trực ban. Vốn định gọi điện thoại cho em sau xong việc, kết quả em lại đến bệnh viện, nhưng cũng may trước khi em tỉnh lại, anh đã nhờ cô y tá mua giúp bánh kem và sợi mì”.

“Vậy đây là anh vừa mới nấu?” Nguyễn Quỳnh Anh nhìn bát mì trường thọ vẫn còn đang nóng bốc khói trên xe đẩy hỏi.

Trần Cận Phong gật đầu: "Ừ, lần đầu tiên anh nấu đó, không biết tay nghề có được không, nhưng bây giờ, trước tiên hãy ước nguyện và thổi nến trước."

Nói xong, anh cúi người xuống dìu đỡ Nguyễn Quỳnh Anh từ giường ngồi dậy.

Sau đó anh lại dọn cái bàn nhỏ, đặt chiếc bánh kem lên cái bàn nhỏ trước mặt cô để một lát cô dễ thổi nến.

Nguyễn Quỳnh Anh nhìn Trần Cận Phong, dưới sự khích lệ của anh, cô nhắm mắt lại và bắt đầu ước.

Cô ước đứa con trong bụng cô có thể chào đời an toàn.

Đây là điều ước duy nhất của cô!

Ước xong, Nguyễn Quỳnh Anh mở mắt và thổi tắt những ngọn nến.

Trần Cận Phong vừa rút nến, vừa trêu đùa: "Em đã ước điều gì thế?"

“Em sẽ không nói cho anh biết đâu.” Nguyễn Quỳnh Anh cười nói.

Trần Cận Phong bưng tô mỳ trường thọ đưa cô: "Được rồi, không nói anh biết thì không nói vậy, bây giờ ăn mỳ đi."

“Dạ.” Cầm lấy đũa trong tay anh, Nguyễn Quỳnh Anh cúi đầu gắp những sợi mì trong tô.

Lúc đưa vào miệng, cô có chút cau mày nhưng sau đó lại thản nhiên ăn.

Trần Cận Phong hỏi giọng có vẻ hồi hộp: "Mùi vị thế nào hả?"

Nguyễn Quỳnh Anh nuốt xuống rồi đưa ngón tay cái lên: "Ngon!"

Nói thật là hơi mặn.

Ngoại trừ món này ra thì mọi thứ khác đều ngon, lần đầu tiên nấu mà có thể nấu được như thế này thì đã giỏi lắm rồi.

“Vậy thì anh yên tâm rồi.” Trần Cận Phong nghe vậy, nở nụ cười dịu dàng.

Sau đó đi ra cửa bật điện lên.

Trong phòng ngay lập tức sáng sủa như ban ngày.

Trần Cận Phong đột nhiên ngây ra một lúc, vì anh ta nhìn thấy một người, không biết từ lúc nào đã đứng ở cửa.

Mà người này đang nhìn Nguyễn Quỳnh Anh với ánh mắt mỉa mai.

“Tổng giám đốc Cận, anh đến từ lúc nào thế?” Trần Cận Phong kịp phản ứng lại hỏi.

Nghe thấy Tổng giám đốc Cận, Nguyễn Quỳnh Anh vẫn còn đang ăn dở tô mì thì chợt dừng đũa, ngẩng đầu nhìn lên vừa lúc bắt gặp ánh mắt lạnh lùng và mỉa mai của Cận Vĩnh Hải.

"Cận Vĩnh Hải..." Cô khẽ thốt lên.

Anh đến đây bao lâu rồi?

Cô hoàn toàn không để ý!

Cận Vĩnh Hải không để ý tới Trần Cận Phong, nhấc chân bước vào phòng bệnh, dừng lại bên cạnh giường của Nguyễn Quỳnh Anh: "Xem ra cô ở đây đón sinh nhật cũng rất vui vẻ."

Anh nhìn chiếc bánh kem, rồi lại nhìn cái bát cô đang cầm, sắc mặt tối sầm đến cực điểm.

Nguyễn Quỳnh Anh nuốt sợi mì vào miệng vẻ khó khăn, gượng cười nói: "Khá tốt."

“Khá tốt?” Cận Vĩnh Hải cười giễu cợt: “Vừa có bánh kem lại vừa có mì, có bệnh nhân nào được phóng túng như cô.”

"Tôi..." Nguyễn Quỳnh Anh cúi thấp đầu, định nói gì đó.

Trần Cận Phong bước tới, nói trước lời: "Tổng giám đốc Cận, anh có ý gì, cái gì gọi là phóng túng, anh có biết hôm nay là sinh nhật của Quỳnh Anh không?"

“Tôi biết hay không, liên quan gì đến anh?” Cận Vĩnh Hải mắt sắc lại lạnh lùng nhìn anh ta.

Trần Cận Phong đối diện lại với vẻ mặt không chút tỏ ra yếu kém: "Tất nhiên là có liên quan, bánh kem và mì là quà sinh nhật tôi chuẩn bị cho Quỳnh Anh, anh không biết thì đừng có nói nhảm."

"Quà sinh nhật? Thật là đơn điệu!" Cận Vĩnh Hải buông ánh mắt chế giễu: "Nguyễn Quỳnh Anh là người tham vinh hoa phú quý, thật sự thích một món quà sinh nhật đơn điệu thế sao?"

Nghe những lời anh nói, Nguyễn Quỳnh Anh chợt nhíu mày trong vô thức.

Trần Cận Phong lại càng tức giận, cắn chặt môi: "Thà rằng đơn điệu còn hơn không chuẩn bị gì. Hôm nay là sinh nhật của Quỳnh Anh, anh không tổ chức sinh nhật cho cô ấy thì thôi, lại còn dẫn cô ấy đến dự sinh nhật của Tô Nhan, còn để cô ấy bị người của Tô Nhan đánh, anh có tư cách gì để giữ cô ấy ở bên anh."

Cận Vĩnh Hải vờ như không nghe thấy lời anh ta nói, đôi mắt trầm lắng và u tối nhìn chằm chằm Nguyễn Quỳnh Anh: "Nguyễn Quỳnh Anh, cô thích món quà như vậy?"

“Tôi thích.” Nguyễn Quỳnh Anh trả lời mà không chút suy nghĩ.

Quà tặng không nằm ở là giá trị mà là tình cảm.

Đây là do Trần Cận Phong chuẩn bị cho cô bằng cả tấm lòng, cô làm sao có thể không thích.

Cận Vĩnh Hải bật cười, giọng mỉa mai và lạnh lùng: "Thích? Thật sự thích, hay là cô giả vờ ra mặt?"

“Anh có ý gì hả?” Nguyễn Quỳnh Anh vẻ buồn bã.

Thích món quà sinh nhật của Trần Cận Phong, lại có thể là giả vờ thích sao?

“Nghĩa là, ngoài mặt thì thích, nhưng trong lòng nhất định không thích.” Cận Vĩnh Hải tiến lại gần cô, ánh mắt hờ hững.

“Tôi không có!” Nguyễn Quỳnh Anh lập tức ngồi thẳng lưng, biện bạch.

Không có?

Cận Vĩnh Hải cười khuẩy.

Nếu không có, vậy sao lúc trước anh ta tặng cô nhiều quà như vậy, cô đều cho người mang trả lại vào ngày hôm sau chứ?

Còn dặn người mang trả chuyển lời đến anh ta, nói là quà tặng rẻ tiền bày ra phòng chỉ làm mất giá trị căn phòng.

Giá trị của chiếc bánh này, tô mì này còn không bằng bất cứ món quà nào mà lúc trước anh ta tặng.
“Tổng giám đốc Cận, có chuyện gì xin anh cứ nói rõ ràng, đừng có dương đông kích tây, anh dựa vào đâu mà nói Quỳnh Anh sẽ ghét bỏ?” Trần Cận Phong tháo mắt kính xuống, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Cận Vĩnh Hải.

Cận Vĩnh Hải cười châm biếm nói: "Dựa vào việc tôi cũng từng trải qua, vì vậy anh vẫn nên chú ý hơn, nói không chừng sau khi anh rời đi, cô ta sẽ lập tức ném những thứ này vào thùng rác."

Mí mắt của Nguyễn Quỳnh Anh giật giật: "Tôi ném quà của anh vào thùng rác khi nào hả?"