Thì ra, ở trong mắt anh, cô chỉ xứng nhặt lại những thứ Tô Hồng Yên bỏ đi sao.
"Em nói vậy thì là vậy đi." Vĩnh Hải nhíu mày, chỉ trong chớp mắt đã biến mất không thấy.
Sau đó, anh lại nhấc chân.
Nguyễn Quỳnh Anh hít một hơi thật sâu, chạy tới ngăn anh lại: "Nếu đã là như thế, em không lấy nữa!"
Cô thả lại cái rượng vào tay Lương Vĩnh Hải.
Vĩnh Hải cúi đầu nhìn thoáng qua tay mình, trong mắt bùng lên ánh lửa: "Nguyễn Quỳnh Anh, em có ý gì?"
Nguyễn Quỳnh Anh rưng rưng cười tự giễu: "Có ý gì sao? Nếu như thứ này đã là thứ quà mà anh đưa cho cô Yên ngay từ đầu, thì dù cô ấy có thích hay không, nó vẫn là của cô ấy, vì sao lại tặng cho em? Hơn nữa. . . . . ."
Cô ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, để nước mắt chảy ngược vào trong: "Hơn nữa, tôi là tôi, không phải Tô Hồng Yên, vậy nên cậu Vĩnh Hải, mong anh từ nay, đừng xem tôi là cô ấy nữa."
Dứt lời, Nguyễn Quỳnh Anh đi về phía phòng ăn
Trong nháy mắt lúc quay đi, cuối cùng nước mắt cũng không kìm được nữa, cứ rơi từng giọt, từng giọt xuống đất.
Cô chính là cô, cô là Nguyễn Quỳnh Anh!
Cô không phải Tô Hồng Yên, cũng không muốn làm thế thân của Tô Hồng Yên nữa.
Lương Vĩnh Hải híp mắt, đen nghiêm mặt mà nhìn theo hướng cô rời đi, huyệt thái dương giật giật vài cái.
Cô gái này, rốt cuộc cô đang nói gì vậy?
Anh xem cô là Tô Hồng Yên lúc nào chứ?
...
Trong phòng ăn, quản gia Hoàng đang dọn bàn, thấy Nguyễn Quỳnh Anh khóc sướt mướt đi vào, không khỏi ngây ra một lúc, nhanh chóng buông thức ăn trong tay ra, đưa cho cô một tấm khăn giấy: "Cô Quỳnh Anh, cô làm sao vậy?"
Nguyễn Quỳnh Anh nhận lấy khăn giấy, giọng đặc giọng mũi: "Tôi không sao, chỉ là bỗng nhiên nghĩ thông suốt một việc thôi, lòng có hơi chua xót, nên mới thế."
Đến bây giờ, Lương Vĩnh Hải xem cô là thế thân của Tô Hồng Yên, chính cô cũng bị kìm vào thân phận đó không thoát đi được.
Nhưng bây giờ cô mới hiểu, cô không thể là thế thân được, cô chính là Nguyễn Quỳnh Anh, vì sao phải trở thành thế thân của người khác chứ?
Hai tháng, chịu thêm hai tháng nữa!
Cô siết chặt tay mình, cố gắng hít sâu để bản thân tỉnh táo lại.
Thấy cảm xúc của cô đột ngột bình ổn, quản gia Hoàng còn có phần ngạc nhiên.
Một giây trước còn khóc, một giây sau đã như chưa có gì xảy ra, tốc độ thay đổi sắc mặt này thật đúng là nhanh quá.
Quản gia Hoàng mỉm cười rót cho cô một ly nước: "Uống nước đi, ăn thêm một chút là ổn rồi."
"Được ạ, cảm ơn bác Hoàng." Nguyễn Quỳnh Anh nhận lấy ly nước, mỉm cười với ông.
Ăn khuya một chút, chính là lót dạ trước bữa sáng.
Vừa khéo cô đang đói, mấy món ăn này cũng không có mùi khó chịu gì, cô ăn uống nhất thời cũng không tệ lắm, chẳng mấy chốc đã hết hai chén.
Quản gia Hoàng còn vì thế mà khích lệ cô mấy câu.
Nguyễn Quỳnh Anh dở khóc dở cười, cô cũng không phải cô bé đâu.
Ăn khuya xong rồi, Nguyễn Quỳnh Anh liền đi lên lầu, chuẩn bị trở về phòng.
Cô mới đi đến cửa phòng, ở phía sau cửa liền "kẹt" một tiếng, mở ra.
Lương Vĩnh Hải đi từ trong ra, giữ chặt lấy cổ tay của cô, đẩy cô sát lên tường: "Nói, cái gì mà đừng xem em là Tô Hồng Yên?"
Nguyễn Quỳnh Anh không ngờ anh vẫn còn quấn quýt về chuyện này, nhất thời cảm thấy châm biếm: "Vấn đề này hẳn cậu Hải phải biết rõ hơn bất cứ ai chứ, sao lại sang hỏi tôi?"
"Tôi rõ ràng? Vì sao tôi phải đặc biệt rõ ràng gì chứ?" Lương Vĩnh Hải nắm lấy cằm cô, gầm nhẹ.
Nguyễn Quỳnh Anh chịu đau nhíu mày lại, sự châm biếm trong mắt ngày càng đậm: "Cậu Hải, cậu cũng đang vờ vịt đấy thôi."
"Em!" Biểu cảm của Vĩnh Hải tối xuống: "Tôi vờ vịt? Vậy em nói cho tôi nghe, tôi đang vờ vịt cái gì!"
"Anh giả là anh không biết chuyện anh xem tôi thành Tô Hồng Yên, câu trả lời như thế, anh có vừa lòng chưa?" Nguyễn Quỳnh Anh nhắm mắt lại, giấu đi cảm xúc trong mắt, sau đó nhìn anh bằng đôi mắt trong trẻo mà lạnh lùng.
Ánh mắt không một gợn sóng đó của cô khiến lòng Lương Vĩnh Hải căng thẳng, có thứ gì đó đang biến mất.
Tất nhiên, cảm giác như vậy, chỉ trong nháy mắt, sẽ không còn nữa, anh cắn răng: "Tôi xem em là Tô Hồng Yên lúc nào?"
"Anh vẫn luôn xem tôi là Tô Hồng Yên!" Nguyễn Quỳnh Anh trả lời thản nhiên.
Lương Vĩnh Hải vô cùng nổi giận, lực trên tay cũng trở nên mạnh thêm: "Chính bản thân tôi cũng không biết, em lấy từ đâu ra cái kết luật vớ vẩn như vậy, nói cách khác, cô có gì xứng để so với Tiểu Yên sao? Cô có tư cách gì, để tôi xem cô là cô ấy!"
"Tôi có tư cách hay không, tôi không biết, nhưng tôi biết, anh đúng là đã xem tôi là cô ấy, không chỉ riêng tôi nhìn thấy điều đó, mà là tất cả mọi người đều nhìn ra." Quỳnh Anh bị anh nắm mặt đến đỏ bừng, khí cũng không tài nào lưu thông được.
Còn nói cái gì mà tất cả mọi người đều thấy như vậy, anh xem cô trở thành Tô Hồng Yên, mọi người kia, vì sao anh không phát hiện ra một ai cả!
Rốt cuộc tôi có đang nói hưu nói vượn không, cậu Hải đi hỏi cô Yên đi, nhất định cô ấy sẽ rất thích khi nghe thế. Còn nữa cậu Hải à, cậu có hiểu câu "lừa mình dối người" không?" Nguyễn Quỳnh Anh nở nụ cười, mỉm cười, nước mắt lại bắt đầu tràn ra.
Vì mặt bị anh giữ lại, cô không động đậy được, chỉ có thể nhướng mắt lên trên, muốn nuốt nước mắt về.
Nhưng hành động này vô ích, vì nước mắt càng chảy nhiều hơn: "Tôi không biết rốt cuộc anh giả vờ không biết, hay là không chịu thừa nhận, nhưng tất cả đều không quan trọng, bởi vì anh đã cảm nhận được cảm giác của tôi lúc đó rồi. Tôi chính là không giải thích được như thế đó, bị anh gán cho là giả tạo, dối trá, vờ vịt, những cái nhãn vô lý."
Dứt lời, cô dùng hết sức bình sinh để đẩy anh ra.
Sau đó cô vội vã mở cửa ra, lách mình đi vào, lại "rầm một tiếng", giữ cửa đóng cửa, khóa trái nó.
Cả quá trình, cùng lắm chỉ diễn ra trong nháy mắt.
Lương Vĩnh Hải cũng chưa kịp phản ứng, bóng người cô cũng đã biến mất.
Anh hung hăn xiết chặt nắm tay, những đốt ngón tay bị siết đến trắng bệch, đôi mắt lại càng lạnh lùng hơn.
Rõ ràng là không làm chuyện đó, lại bị người khác hiểu nhầm là giả vờ, cảm giác quả thật khổ sở, là một loại cảm giác khổ sở không nói thành lời.
Nhưng anh không hề hiểu nhầm cô mà, cô không phải là một kẻ xảo trá, thích yêu diễn trò, giả tạo, hay ham hư vinh!
"Tôi đúng rồi, cô chính là loại phụ nữ như thế đấy!" Lương Vĩnh Hải lạnh lùng phun ra một câu, đôi con ngươi u ám, anh nhìn chằm chằm cửa phòng Nguyễn Quỳnh Anh một lúc lâu mới nhấc chân đi vào thư phòng.
Trong phòng, Nguyễn Quỳnh Anh cuộn mình ở trên giường, cả người tản ra hơi thở có phần tiêu cực.
Cô không khóc, nước mắt cũng không hề chảy.
Cô suy nghĩ, có phải hay không nên từ giờ trở đi, buông bỏ tình cảm dành cho Lương Vĩnh Hải?
Yêu đương quá mệt mỏi, cô đã sắp không còn hơi sức để mà yêu anh ta nữa rồi.
Huống hồ gì, nếu tiếp tục yêu, cô và anh ta sẽ không có kết quả, đến lúc đó anh ta và Tô Hồng Yên, hai người tương thân tương ái, chỉ có chính cô ta thôi, còn cô một mình ở trong bệnh viện, hao tổn tinh thần chờ chết, loại tình cảm đơn phương như thế này, thật sự đáng giá hay sao?
Lần đầu tiên Nguyễn Quỳnh Anh cảm thấy hoài nghi với những thứ như tình yêu.
Một thời gian sau, cô lại rối rắm không biết nên làm gì giữa hai lựa chọn đáng giá và không đáng giá, sau đó dần dần thiếp đi mất.
Khi đã tỉnh lại rồi, đã là giữa trưa ngày hôm sau.
Nguyễn Quỳnh Anh mơ màng đi xuống lầu, bước đi cũng cảm thấy mềm nhũn.
Quản gia Hoàng thấy như vậy, vội vã chạy đến giúp cô, dìu cô đến ngồi chỗ sô pha: "Cô Quỳnh Anh, sao mặt cô lại đỏ thế này?"
"Hẳn là phát sốt rồi." Nguyễn Quỳnh Anh thở hổn hển, không còn hơi sức để đáp lại nữa.
Quản gia Hoàng chạm vào cái trán của cô: "Trời ạ, đúng là phát sốt thật, để tôi dìu cô lên lầu rồi gọi bác sĩ cho cô."
Nghe thấy từ "bác sĩ", Nguyễn Quỳnh Anh vội vã lắc đầu: "Đừng gọi bác sĩ."
"Không gọi bác sĩ vậy thì cô phải làm thế nào đây." Quản gia Hoàng nghiêm mặt.
Nguyễn Quỳnh Anh vẫn bướng bỉnh như vậy: "Đừng gọi bác sĩ, bệnh viện có đang chữa cho tôi, nếu gọi bác sĩ, sợ sẽ kê thuốc khác cho tôi, hai thứ bị xung đột." "Chuyện này..." Quản gia Hoàng bị cô thuyết phục, chần chừ nói: "Không gọi bác sĩ, làm sao cô hạ sốt được đây."
"Có miếng dán hạ sốt."
Sau khi dìu Nguyễn Quỳnh Anh đến giường, nằm xuống, sau khi dán miếng hạ sốt cho cô, quản gia Hoàng rời khỏi phòng, gọi điện thoại cho Lương Vĩnh Hải.