Ngoài chuyện này ra, anh không thể nghĩ ra lý do Ngô Bảo Ngọc mắng anh.
Nguyễn Quỳnh Anh liên tục lắc đầu: "Không có”.
"Cô nghĩ tôi sẽ tin cô sao? Nguyễn Quỳnh Anh, đời này tôi thật sự chưa từng gặp người nào không biết xấu hổ như cô, đồ hèn hạ!", Vĩnh Hải ghê tởm hết cằm cô sang một bên, sau đó đứng dậy.
Nguyễn Quỳnh Anh vươn chân xuống giường: "Cậu Vĩnh Hải, sao anh không thể tin tưởng tôi một lần, cho dù là một chút tin tưởng?”
"Tin tưởng? Cô có gì đáng để tôi phải tin tưởng”, Vĩnh Hải nhìn cô bằng ánh mắt tràn ngập sự xem thường.
Niềm tin anh dành cho cô chưa đủ sao?
Đổi lại kết quả là gì?
Cô nói dối hết lần này đến lần khác!
"Được rồi, cô không cần phải nói những lời này khiến tôi phát ngán nữa, mối quan hệ giữa tôi và cô, rốt cuộc ai mới là cặn bã, tôi nghĩ trong lòng cô nên biết rất rõ ràng, chữ cạn bã này đặt trên đầu tôi, cô cũng thật sự khiến người ta phải ngạc nhiên”.
Lời vừa dứt, Vĩnh Hải lạnh lùng quay người bước ra ngoài.
Bốn năm trước, cô tiếp cận anh với mục đích chơi bời tình cảm của người nghèo, giao du với anh, ngay lúc anh yêu cô sâu đậm, thậm chí còn chuẩn bị cầu hôn, cô liền lộ bộ mặt thật và bỏ rơi anh.
Bỏ rơi vẫn còn chưa đủ, vì để xóa đi vết nhơ là anh, cô còn cho người hủy hoại anh.
Những chiêu trò này thật quá ghê tởm, còn cô thì tốt rồi, trở thành người bị hại, đem chữ cặn bã này đặt lên đầu anh, thật sự quá tài giỏi!
Nghe thấy tiếng cửa đóng rầm một tiếng, cơ thể Nguyễn Quỳnh Anh run lên cầm cập.
Cô không hiểu tại sao anh luôn dùng những suy nghĩ phán đoán độc ác nhất để đánh giá cô.
Nhưng không sao cả, trước khi quyết định rời xa anh, cô muốn giải quyết mọi hiểu lầm với anh.
Nhưng bây giờ, cô không còn quan tâm nữa, nếu hiểu lầm thì cứ hiểu lầm thôi, ít nhất anh sẽ luôn nhớ đến cô, nhớ rằng trong đời anh đã từng có một người phụ nữ không biết xấu hổ, thậm chí là người phụ nữ hèn hạ.
"Ha ha ...", Nguyễn Quỳnh Anh lau khóe mắt, nở một nụ cười, sau đó đi vào phòng tắm rửa mặt.
Khi bước ra ngoài, thì điện thoại ở đầu giường đổ chuông liên tục.
Cô bước tới, liếc nhìn một cái, đầu lông mày hơi nhướng lên.
"Bảo Ngọc?”
"Quỳnh Anh, cô nghe này, cái tên Vĩnh Huy kia thật sự ghê tởm, tôi tức chết đi được, giúp cô mắng chửi một câu đồ cặn bã, vậy mà anh ta lại gọi điện thoại cho bố của tôi, bây giờ bố tôi gọi điện bảo tôi về nhà ngay lập tức, có lẽ khoảng thời gian tới tôi không thể đến Hà Nội rồi”, Ngô Bảo Ngọc đang rất tức giận ở đầu dây bên kia.
Nguyễn Quỳnh Anh xoa xoa hai bên thái dương sưng tấy: "Ai bảo cô tùy tiện mắng chửi, cô cho rằng cô mắng anh ta, thì anh ta sẽ buông tha cho cô sao?”
"Hừ, quả nhiên là một tên đàn ông hèn mọn, được rồi không nói chuyện với cô nữa, bố tôi gọi điện thoại đến rồi, khoảng thời gian này tôi không có ở đây, cô nhớ phải tự chăm sóc bản thân nhé”.
“Ừ”, Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu: “Cô cũng vậy”.
Cuộc điện thoại kết thúc, Nguyễn Quỳnh Anh ném điện thoại sang bên cạnh, khẽ thở một hơi.
Vĩnh Hải đúng là Vĩnh Hải, không bao giờ để bản thân chịu thiệt.
Nguyễn Quỳnh Anh lắc đầu, đổi sang bộ quần áo mới, sau đó xuống phòng làm việc ở tầng hai bận bịu chuyện váy cưới.
Cơn sốt vừa nãy cũng đã giảm bớt đi đáng kể rồi, cũng có một chút sức lực, cô phải nắm bắt thời gian , nếu không hai tháng sau, đừng nói là hoàn thành chiếc váy cưới, e rằng ngay cả một nửa cũng không kịp hoàn thành.
Ngoài ra, quyết định tuyển trợ lý trước đây, cũng phải bắt đầu chọn người rồi.
Sau khi bận rộn làm việc đến tối, quản gia Hoàng đến gõ cửa, Nguyễn Quỳnh Anh mới vươn eo, đặt công việc đang làm giở xuống.
Khi đến phòng ăn, Nguyễn Quỳnh Anh theo thói quen liếc nhìn về phía vị trí của Vĩnh Huy, vị trí đó trống không, không có ai ngồi cả.
“Cậu Vĩnh Hải không đến ăn cơm à?”, Cô khẽ hỏi nhỏ.
Quản gia Hoàng bưng lên cho cô một bát súp: “Cậu Vĩnh Hải đang ở phòng sách, cậu ấy nói rằng đang có một cuộc họp qua cuộc gọi video”.
“Ừ”, Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu, không hỏi thêm gì nữa, ngồi xuống và bắt đầu ăn.
Cô vừa ăn vừa lướt điện thoại ở bên cạnh.
Quản gia Hoàng có hơi khó chịu, ông ấy ho vài tiếng: “Cô Quỳnh Anh, ăn cơm xong hẵng nghịch điện thoại”.
Nguyễn Quỳnh Anh đặt điện thoại xuống, ngượng ngùng mỉm cười: “Vâng”.
“Cô Quỳnh Anh đang xem tuyển dụng à?”, Quản gia Hoàng vô tình nhìn thấy nội dụng trên điện thoại của cô.
Nguyễn Quỳnh Anh ậm ừ một tiếng, nuốt thức ăn vào miệng, và đáp: "Lần trước tôi nói là muốn tìm hai trợ lý, để cùng nhau làm váy cưới, nhưng vẫn luôn không có thông tin gì, cho nên bây giờ lên xem thử có ai phù hơp không”.
“Vậy sao”, quản gia Hoàng gật đầu, tỏ ý đã biết, sau đó bưng bát canh lên trước mặt cô: “Cô Quỳnh Anh cứ ăn từ từ, bây giờ tôi mang một bát canh lên cho cậu Vĩnh Hải”.
“Được”, Nguyễn Quỳnh Anh đáp lại.
Sau khi quản gia Hoàng rời đi, Nguyễn Quỳnh Anh đẩy đĩa thịt ra xa một chút, sau khi ăn một chút món ăn nhẹ, và ăn một bát cơm nhỏ, cô đã cảm thấy no.
Cô lau khóe miệng, đứng dậy trở lại phòng làm việc ở trên lầu.
Cô bận bịu một hồi lâu, sau đó mới cầm điện thoại lên xem thời gian, phát hiện ra đã mười hai giờ.
Dụi đôi mắt mệt mỏi, Nguyễn Quỳnh Anh ngáp một cái và trở về phòng, tắm rửa sạch sẽ rồi ngủ thiếp đi.
Ngay sau khi cô đã ngủ say, Vĩnh Huy đẩy cửa đi vào, nhẹ nhàng bước đến bên giường, nhìn cô chằm chằm một hồi, sau đó vén chăn lên giường.
......
Ngày hôm sau, khi Nguyễn Quỳnh Anh tỉnh dậy, cô vươn eo, nhìn thấy chiếc gối bên cạnh bị lõm, cả cơ thể của cô đột nhiên run rẩy.
Hình dạng lõm xuống này rất không bình thường, hơn nữa người đó là ai, điều này rất rõ ràng.
Vĩnh Huy!
"Tối hôm qua anh ấy đến lúc nào...”, Nguyễn Quỳnh Anh lẩm bẩm một câu, đưa tay ra vuốt ve, cái gối và vị trí bên cạnh đều đã lạnh lẽo.
Có vẻ như anh dậy từ rất sớm và đi rồi.
Nhưng tối qua không phải là anh đang nổi giận với cô sao?
Nửa đêm anh đến phòng của cô để làm gì?
Suy nghĩ vài giây nhưng vẫn không ra kết quả, Nguyễn Quỳnh Anh cũng không muốn nghĩ tiếp nữa, dù sao thì với tính cách bất thường của Vĩnh Hải, ai cũng không biết được giây tiếp theo anh làm ra những chuyện gì.
Chỉ cần anh ta không chạm vào cô!
Hít một hơi thật sâu, Nguyễn Quỳnh Anh xuống giường, đi vào phòng tắm.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cô đi tới phòng khách dưới lầu, vừa ra khỏi thang máy liền nhìn thấy quản gia Hoàng đang ngồi trên sô pha, nói chuyện với hai người phụ nữ mặc vest chuyên nghiệp.
“Chú Hoàng, bọn họ là ai?”, Nguyễn Quỳnh Anh đi đến đó, tò mò đánh giá hai người phụ nữ kia.
Tương tự, hai người phụ nữ đó cũng đang đánh giá cô.
Quản gia Hoàng đứng dậy, cười ha ha và đáp lại: “Đây là cậu Vĩnh Huy tìm đến hai người trợ lý cho cô, hôm qua không phải là cô đang muốn tìm trợ lý sao, cậu Vĩnh Huy đã tìm xong cho cô rồi”.
Trợ lý?
“Nhưng tôi chưa nói chuyện này với cậu Vĩnh Huy?”, Nguyễn Quỳnh Anh bối rối nghiêng đầu.
Quản gia Hoàng giải thích: “Là tôi nói, tối qua khi mang canh lên cho cậu Vĩnh Huy, tôi lắm mồm nên đã nói chuyện này cho cậu ấy”.
“Vậy sao”, Nguyễn Quỳnh Anh đột nhiên ừ một tiếng.
“Đúng vậy, cậu Vĩnh Huy đặc biệt dặn Bảo Quốc tìm người, cậu ấy nói rằng nơi này là chỗ ở của cậu ấy, nếu để cô Quỳnh Anh tìm người thì cậu ấy không yên tâm”, nói đến câu cuối cùng, giọng nói của quản gia Hoàng đã nhỏ hơn rất nhiều.
Nguyễn Quỳnh Anh cảm thấy không sao cả, cô chỉ mỉm cười và nói: “Cậu Vĩnh Huy lo lắng như vậy cũng đúng, dù sao thì anh ấy đâu có tin tưởng tôi, vậy thì sao có thể tin người tôi tìm được”.
Quản gia Hoàng sờ sờ mũi, không trả lời, giới thiệu cô cho hai người phụ nữ kia.
Sau khi giới thiệu, cả hai chào hỏi Nguyễn Quỳnh Anh.
Nguyễn Quỳnh Anh mỉm cười đáp lại: “Sau này cùng nhau làm việc, hợp tác vui vẻ”.
Bắt tay nhau, cô đưa hai trợ lý đến phòng làm việc ở trên lầu.
Đầu tiên là cho họ xem bản vẽ thiết kế váy cưới, sau đó cho họ xem tiến độ bây giờ của chiếc váy cưới, chờ bọn họ thích nghi xong, thì mới bắt đầu tìm hiểu kỹ thông tin cá nhân của từng người.
Nguyễn Quỳnh Anh đã bị sốc khi được thông tin của hai người. Bọ bọ lại đều tốt nghiệp đại học thiết kế quốc tế, đồng thời cũng là những nhà thiết kế nổi tiếng trong giới thiết kế.
Hai người như vậy lại làm trợ lý cho một người không có bằng chứng nhận nhà thiết kế, đây là rõ ràng là không biết trọng dụng nhân tài.
Nhưng họ là do Vĩnh Huy tìm, cho dù là không biết trọng dụng nhân tài, cô cũng không thể nói gì khác được, lại cũng không thể đuổi bọn họ đi?