“Quản gia Hoàng, mau lại đây giúp một tay đi, tôi sắp không đỡ nổi rồi” Bảo Quốc nói với quản gia Hoàng.
Quản gia Hoàng liền qua giúp một tay.
Nguyễn Quỳnh Anh không giúp được nên chỉ có thể đi theo sau họ.
Sau khi vào biệt thự, thấy họ đã đặt người xuống ghế sô-fa thì cô lên lầu lấy một tấm chăn xuống.
Đắp xong cho Vĩnh Hải thì cô đi rót hai ly nước và đưa một ly cho Bảo Quốc.
“Cám ơn cô Quỳnh Anh” nhìn Nguyễn Quỳnh Anh đưa cho ly nước, trong mắt Bảo Quốc thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc nhưng anh ta nhanh chóng hoàn hồn trở lại và cám ơn.
“Không có chi” Nguyễn Quỳnh Anh cười mỉm và đưa ly nước khác cho quản gia Hoàng: “Chú Hoàng, chú cũng uống đi ạ”.
“Được” Quản gia Hoàng nhận lấy và cám ơn cô.
Uống nước xong thì Bảo Quốc đặt ly xuống: “Chú Hoàng, cậu Vĩnh Hải phải nhờ vào chú rồi, tôi phải đi về trước”.
“Tôi biết rồi, cậu cứ về đi” Quản gia Hoàng vẫy vẫy tay.
Sau khi Bảo Quốc đi về, Nguyễn Quỳnh Anh hỏi rằng: “Chú Hoàng, có gì tôi có thể giúp được không ạ?”
“Cô đi lấy chút nước nóng lại giúp cậu Vĩnh Hải lau mặt nhé” Quản gia Hoàng suy nghĩ một hồi thì lên tiếng.
Cô quan tâm cậu Vĩnh Hải như thế thì để cô làm những việc này vậy.
Nguyễn Quỳnh Anh vui vẻ đồng ý và đi vào nhà tắm để lấy nước.
Đến khi cô lấy nước ra thì quản gia Hoàng đã không còn ở phòng khách nữa, nhưng có tiếng động phát ra từ nhà bếp, chắc rằng ông ấy đang làm canh dã rượu trong nhà bếp rồi.
Không nghĩ ngợi nhiều, Nguyễn Quỳnh Anh liền ngồi cạnh cậu Vĩnh Hải, vắt khăn lau mặt cho anh.
Có lẽ là do anh đã uống quá nhiều nên cảm thấy rất khó chịu, anh chau chặt mày lại, cô làm sao cũng không vuốt chúng ra được.
Cuối cùng cô cũng bỏ cuộc, cứ thế mà lau cho anh vậy.
Quá trình lau mặt diễn ra khá suôn sẽ, nhưng đến khi lau tay thì cô phát hiện tay anh đang nắm chặt lại, cô thử gỡ ra nhưng không tài nào gỡ được, thay vào đó là càng nắm chặt hơn.
Cô thở dài trong sự bất lực, sau đó ghé sát vào tai anh, nói nhỏ: “Vĩnh Hải, anh thả lỏng tay ra có được không? Để tôi lau tay cho anh”.
Cô cũng không mong đợi gì vào một người say rượu có thể nghe được lời cô nói.
Nhưng không ngờ rằng tay của cậu Vĩnh Hải thực sự đã thả lỏng ra.
Anh nghe được lời cô nói sao?
Nguyễn Quỳnh Anh cảm thấy mừng rỡ, liền cầm lấy tay anh chuẩn bị lau chùi.
Vào lúc này, cậu Vĩnh Hải đột nhiên trở tay nắm chặt lấy tay của cô và kêu lên: “Mẹ…”
“…” khoé miệng của Nguyễn Quỳnh Anh hơi nhếch lên.
Hình như anh đang xem cô là mẹ của mình!
“Mẹ, đừng đi….” Vĩnh Hải lại thì thầm, giọng nói của anh xen lẫn sự đau buồn.
Nguyễn Quỳnh Anh hơi sửng người, nhìn anh với tâm trạng khá phức tạp.
Đây là lần thứ hai cô nhìn thấy dáng vẻ này của anh.
Nhưng bất kể là lần thứ mấy đi nữa, cô cũng có một cảm giác không thể diễn tả bằng lời.
Trong nhận thức của cô, anh trước giờ luôn là một người đàn ông mạnh mẽ và bình tĩnh, nhưng giờ cô mới phát hiện, thực ra anh cũng là người, là một con người bình thường có những lúc yếu đuối.
Nguyễn Quỳnh Anh bỗng hoàn hồn lại khi cảm thấy tay hơi đau: “Vĩnh Hải, anh buông tôi ra được không, anh làm tôi đau quá rồi”.
Cô gỡ tay anh muốn rút tay mình ra.
Tuy nhiên, cậu Vĩnh Hải giống như là biết được cô muốn làm gì vậy, càng nắm chặt tay cô hơn, làm thế nào cũng không chịu buông cô ra.
“Mẹ…” Cậu Vĩnh Hải lại kêu lên: “Con nhớ mẹ lắm”.
Nguyễn Quỳnh Anh trợn to hai mắt, cảm thấy vừa có chút đau lòng vừa có chút không nói nên lời: “Tôi không phải mẹ của anh, Vĩnh Hải, anh buông tôi ra đi”.
Cậu Vĩnh Hải vẫn không chịu buông ra, mở to mắt ra nhìn cô.
Nguyễn Quỳnh Anh nhún vai: “Đấy anh nhìn xem, tôi có phải là mẹ anh không?”
Cậu Vĩnh Hải không lên tiếng, nhìn cô một hồi thì bỗng nhiên dùng lực kéo lấy cô, ôm cô vào lòng: “Cô chính là mẹ tôi, trên người của cô có mùi hương y chang của bà ấy”.
“…” Khoé miệng cùa Nguyễn Quỳnh Anh lại nhếch lên.
Anh đột nhiên mở mắt lên làm cô còn tưởng rằng anh đã tỉnh rượu được một chút.
Không ngờ không phải là tỉnh rượu mà là say nát bét đến người còn không nhận ra.
“Vĩnh Hải, anh nhìn rõ đi, tôi thực sự không phải là mẹ của anh” Nguyễn Quỳnh Anh đưa mặt lại gần, còn quay sang trái quay sang phải để Vĩnh Hải có thể nhìn rõ.
Kết quả là cậu Vĩnh Hải chả thèm nhìn, còn áp mặt cô vào lồng ngực của mình.
Xém chút nữa là anh đã làm lệch mũi của cô rồi.
“Ồ? Cậu Vĩnh Hải, cậu tỉnh rồi à?” Lúc này, giọng nói của quản gia Hoàng vang lên.
Giọng nói này trong tai của Nguyễn Quỳnh Anh giống như là âm thanh mỹ miều vậy, cô vội giơ cái tay chưa bị Vĩnh Hải nắm chặt lấy lên vẫy vẫy: “Chú Hoàng, giúp tôi kéo Vĩnh Hải ra đi”.
Quản gia Hoàng đặt chén canh dã rượu xuống: “Sao thế?”
“Vĩnh Hải ôm chầm lấy tôi làm tôi không tài nào đứng dậy được, tôi sắp không thở nổi rồi”.
Nghe thấy thế, quản gia Hoàng không nhịn được bèn cười: “Được rồi, cô Quỳnh Anh đợi tôi một chút”.
Nói xong, ông ấy khom người xuống, không biết đã nói gì với cậu Vĩnh Hải thì anh lập tức buông Nguyễn Quỳnh Anh ra.
Sau khi được thả ra, Nguyễn Quỳnh Anh liền hít một hơi thật sâu, đợi đến khi nhịp thở đều lại thì cô hỏi: “Chú Hoàng, chú làm thế nào mà có thể khiến Vĩnh Hải chịu buông ra vậy?”
Cậu Vĩnh Hải xem cô là mẹ, cho dù cô có nói gì, vùng vẫy thế nào thì anh ấy cũng không chịu buông ra.
Quản gia Hoàng nhìn cậu Vĩnh Hải và trầm giọng trả lời: “Tôi chỉ nói với cậu Vĩnh Hải là, người mà cậu đang nắm là ông chủ đó thế là cậu Vĩnh Hải buông cô ra”.
Thật khiến Nguyễn Quỳnh Anh dở khóc dở cười.
Lại có cách như vậy nữa à?
“Đúng rồi, sao cậu Vĩnh Hải lại nắm chặt cô không chịu buông chứ?” Quản gia Hoàng vừa thổi chén canh dã rượu vừa hỏi.
Lúc trước, mỗi khi say cậu Vĩnh Hải chưa bao giờ bừa bãi nắm tay ai mà không chịu buông cả.
Không lẽ là vì cô Quỳnh Anh nên cậu Vĩnh Hải mới như vậy?
Nguyễn Quỳnh Anh xoay xoay cái cổ tay bị cậu Vĩnh Hải làm đau ấy và cười gượng: “Cậu Vĩnh Hải nghĩ tôi là bà Trần”.
Nghe vậy, quản gia Hoàng chợt sững người và cười, nói rằng: “Thì ra là thế, cũng khó trách cậu Vĩnh Hải lại nhận nhầm, thực ra tính tình của cô Quỳnh Anh khá giống với bà chủ, cũng dịu dàng như thế”.
“Thế à?” Nguyễn Quỳnh Anh đưa mắt nhìn về phía người đàn ông đang nhắm mắt xoa huyệt thái dương nằm trên ghế sô-fa.
Anh ấy thực sự nhận nhầm cô là bà Trần bởi vì tính tình sao?
“Cô Quỳnh Anh, phiền cô giúp tôi đỡ cậu Vĩnh Hải dậy, để cậu uống canh dã rượu” Quản gia Hoàng kê một cái gối vào lưng ghế sô-fa và nói.
“Được” Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu và qua đỡ cậu Vĩnh Hải.
Anh ấy rất nặng, cao hơn 1m8, nên đối với cô mà nói là có hơi tốn sức.
Hầu như phải dùng hết toàn bộ sức lực mới có thể đỡ người dậy và để anh ấy dựa vào chiếc gối mà quản gia Hoàng vừa đặt ban nãy.
Quản gia Hoàng đưa chén canh dã rượu cho cậu Vĩnh Hải: “Cậu Hải, uống này đi”.
Cậu Vĩnh Hải không quan tâm lấy, mà nhìn chằm chằm vào Nguyễn Quỳnh Anh, trong mắt mất đi vẻ lạnh lùng và sắc bén vốn có, chỉ có sự trong sáng và dịu dàng.
Ánh mắt này của anh khiến cô nhớ lại chuyện của 4 năm trước, lúc đó, anh chính là dùng ánh mắt trong sáng dịu dàng này nhìn cô, và cô cũng rất thích cách anh nhìn cô như thế.
Cho đến bây giờ, cô mới biết rằng, anh vốn không hề nhìn cô mà là nhìn Tô Hồng Yên qua cô.
Vậy lúc này đây, anh lại dùng ánh mắt như vậy nhìn cô, có phải là muốn nhìn bà Trần qua cô không?
Nghĩ đến đây, Nguyễn Quỳnh Anh thấy có hơi tức giận và cắn môi.
Lại như vậy nữa, lúc trước anh xem cô là người thế thân cho Tô Hồng Yên, bây giờ lại xem cô là người thế thân cho bà Trần, anh chưa một phút giây nào xem cô là chính bản thân cô cả!
Thấy cậu Vĩnh Hải không như trước, đưa cho anh chén canh dã rượu thì nhận lấy, mà giờ đây cứ nhìn Nguyễn Quỳnh Anh chằm chằm, quản gia Hoàng cảm thấy hơi buồn cười và lắc đầu: “Cô Quỳnh Anh, lại nhờ cô vậy”.
Vừa nói vừa đưa chén canh dã rượu cho cô. Nguyễn Quỳnh Anh cúi đầu nhìn chén canh trong tay, và nhìn cậu Vĩnh Hải đang nhìn chằm chằm vào cô: “Tôi được sao?”
“Chắc chắn được” Quản gia Hoàng gật đầu.
Nguyễn Quỳnh Anh mím môi, nghĩ đến ánh mắt cậu Vĩnh Hải nhìn cô như là đang thông qua cô để nhìn một ai khác, trong lòng cô cảm thấy khá khó chịu, đầu óc nóng bừng lên và đưa thẳng chén canh đến miệng anh ấy và nói: “Uống!”