Nguyễn Quỳnh Anh đang gục lên đó ngủ say, thỉnh thoảng còn chép miệng lẩm bẩm gì đó.
Thấy vậy mi tâm Lương Vĩnh Hải khẽ giật, sắc mặt càng thêm khó coi.
Người phụ nữ này, ăn mặc mỏng manh như vậy, vừa rồi ngủ ở đây cũng không sợ bị cảm!
"Dậy đi!"Lương Vĩnh Hải đẩy Nguyễn Quỳnh Anh.
Động tác nhìn như thô lỗ nhưng hoàn toàn không dùng bao nhiêu sức.
Nguyễn Quỳnh Anh chỉ nhúc nhích một chút rồi lại quay đầu tiếp tục ngủ.
Mí mắt Lương Vĩnh Hải thâm quầng, vén chăn lên xuống giường rồi đứng bên người cô và nhìn cô mấy giây, đột nhiên anh cúi người xuống và bế cô lên giường.
Toàn bộ quá trình, Nguyễn Quỳnh Anh không có một chút cảm giác và ngủ rất say.
Cho đến khi thức dậy vào sáng hôm sau, cô mới phát hiện mình đang nằm trong ngực Lương Vĩnh Hải.
Cô chớp mắt, tưởng rằng mình đang nằm mơ.
Thế là nhắm mắt lại rồi nằm im một lúc, sau đó lại mở mắt ra nhưng vẫn như trước nằm trong cái ôm ấm áp của Lương Vĩnh Hải.
Đây là thực.
Nàng thật sự đang nằm trong ngực anh.
Nguyễn Quỳnh Anh ngẩng đầu nhìn gương mặt ngủ say Lương Vĩnh Hải, có chút thẫn thờ.
Cô nghĩ mãi mà không hiểu tại sao mình lại nằm trong ngực anh, cô nhớ rõ vì để kịp thời cho anh uống thuốc khi anh tỉnh lại, nên cô đã ghé bên giường anh ngủ.
Nhưng thức dậy lại ở trên giường......
Chẳng lẽ cô tự leo lên?
Nghĩ đến đây, khóe miệng Nguyễn Quỳnh Anh khẽ giật, có chút xấu hổ, nhanh chóng thu hồi tầm mắt không nhìn Trần Vĩnh Huy nữa.
Sợ đánh thức anh nên cô nhẹ nhàng gở tay anh trên eo mình ra, rồi rón rén xuống giường, đi tới cửa và trở về phòng của mình.
Sau khi rửa mặt xong Nguyễn Quỳnh Anh đi xuống lầu.
Quản gia Hoàng đang cầm một tờ báo từ cửa vào, vừa nhìn thấy cô lập tức hỏi: "Cô Quỳnh Anh, cậu Hải tỉnh rồi sao?".
"Vẫn chưa" Nguyễn Quỳnh Anh lắc đầu.
Quản gia Hoàng ngẫm nghĩ một lúc: "Không tỉnh cũng tốt, để cậu ấy ngủ thêm một lát".
Ông vừa dứt lời, thang máy đinh một tiếng, ngay sau đó cửa mở và Lương Vĩnh Hải bước ra.
Nguyễn Quỳnh Anh nhìn anh, trong lòng vui vẻ trên mặt cũng lộ ra nụ cười: "Anh Hải, anh tỉnh rồi".
Nguyễn Quỳnh Anh liếc cô rồi phớt lờ.
Trong mắt Nguyễn Quỳnh Anh tối đi, nụ cười từ từ biến mất.
Quản gia Hoàng vỗ vai an ủi cô.
Nguyễn Quỳnh Anh lắc đầu, bày tỏ mình không sao.
Từ lâu cô đã quen với sự lạnh nhạt của Lương Vĩnh Hải, lúc đầu cô cũng có chút lạc lõng nhưng bây giờ cô đã không sao rồi, cô đã học được cách điều chỉnh tâm lý rồi.
"Cậu Hải, đầu có đau không?" Quản gia Hoàng rót cho Trẫn Vĩnh Hải một ly nước và quan tâm hỏi.
Nghĩ đến chuyện gì đó, quản gia Hoàng quay lại nhìn Nguyễn Quỳnh Anh: "Cô Quỳnh Anh, tối hôm qua cậu Hải còn chưa uống thuốc đúng không?".
"Vẫn chưa, để tôi lấy xuống" Nguyễn Quỳnh Anh lập tức đi tới thang máy.
Lương Vĩnh Hải để ly xuống: "Thuốc gì?".
"Đó là thuốc đau đầu do bác sĩ kê, tối hôm qua cậu đau đầu rồi ngất đi nên cô Quỳnh vội vàng nói tôi gọi bác sĩ, cô ấy rất lo lắng cho cậu" Quản gia Hoàng vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của anh.
"Cô ấy lo lắng?" Giống như nghe được chuyện cười, khóe miệng Lương Vĩnh Hải cong lên một vòng cung nhỏ.
Là ai khiến anh đau đầu?
Không phải là Nguyễn Quỳnh Anh à, cô sẽ lo lắng anh sao?
Nhìn thấy biểu cảm của Lương Vĩnh Hải, quản gia Hoàng biết anh không tin: "Cậu Hải, cô Quỳnh Anh thật sự lo lắng cho cậu, tối hôm qua còn ở lại....
"Được rồi, tôi không muốn nghe" Lương Vĩnh Hải giơ tay ngắt lời, giọng điệu không kiên nhẫn.
Quản gia Hoàng không nói gì nữa nhưng trong lòng lại thở dài.
"Chú Hoàng, thuốc của anh Hải" Nguyễn Quỳnh Anh quay lại và đưa mấy lọ thuốc trong tay cho ông.
Sau khi quản gia Hoàng nhận lấy, ông cẩn thận nhìn kỹ ghi chú bác sĩ đã ghi lại rồi định đổ ra cho Lương Vĩnh Hải uống.
Vừa định đưa thuốc qua Nguyễn Quỳnh Anh đã ngăn lại.
Quản gia Hoàng khó hiểu nhìn cô, Lương Vĩnh Hải cũng hơi nghiêng đầu, đôi mắt âm u rơi vào trên người cô.
Dưới cái nhìn của hai người, Nguyễn Quỳnh Anh thấy rất căng thẳng, cô giật giật khóe miệng nói: "Ưm, bụng rỗng uống thuốc không tốt cho dạ dày".
Quản gia Hoàng vỗ trán, chợt hiểu ra: "Xem tôi này, ngay cả chuyện này cũng quên".
Ông nhanh chóng cất thuốc đi rồi nói với Lương Vĩnh Hải: "Cậu Hải, chúng ta ăn sáng trước đã".
Lương Vĩnh Hải đứng dậy, đút hai tay vào túi rồi đi đến phòng ăn.
Nguyễn Quỳnh Anh thấy vậy cũng đi theo.
Trên bàn ăn, cô nuốt thức ăn trong miệng, thỉnh thoảng liếc trộm Lương Vĩnh Hải.
Cô cho là ánh mắt của mình rất lén lút, nhưng thực tế Lương Vĩnh Hải đã nhìn thấy tất cả.
Anh đập chiếc đũa trong tay xuống, vẻ mặt tức giận: "Nguyễn Quỳnh Anh, trên mặt tôi có gì lạ sao?".
Nguyễn Quỳnh Anh lắc đầu: "Không có".
"Vậy cô đang nhìn cái gì".
"Không có gì, tôi chỉ cảm thấy sắc mặt anh không tốt lắm, có chút tái nhợt.....".
"Thì sao?" Lương Vĩnh Hải hơi nhướng mày.
Nguyễn Quỳnh Anh hít vào một hơi:"Thì tôi hi vọng về sau anh sẽ không uống rượu nữa".
Lương Vĩnh Hải mỉm cười: "Có vẻ như chuyện tôi uống rượu hay không không phải việc của cô".
"Ưm, không phải việc của tôi, tôi chỉ lo lắng anh.....".
Hôm qua bộ dáng anh đau đầu ngất đi khiến cô rất sợ hãi.
Bác sĩ cũng nói rằng cơn đau đầu sẽ trở nên nặng hơn nếu lại uống rượu, và nếu ngất xỉu có khả năng sẽ không tỉnh lại nữa, những lời đó lởn vởn trong tâm trí cô không xóa đi được.
"Lo lắng?" Lương Vĩnh Hải vịn trán, trong miệng phát ra ý cười không rõ: "cô lo lắng cho tôi?".
"Tôi không nên lo lắng cho anh sao?" Nguyễn Quỳnh Anh mờ mịt chớp mắt
Không hiểu vì sao anh lại nói với giọng điệu ngạc nhiên như vậy
"Đúng vậy, cô nên lo lắng tôi" Lương Vĩnh Hải dựa vào ghế, nhìn thẳng vào Nguyễn Quỳnh Anh: "Lỡ như tôi xảy ra chuyện gì, vậy sẽ không có ai cho tiền cô sao?".
Trái tim co rút, Nguyễn Quỳnh Anh trừng mắt nhìn Lương Vĩnh Hải: "Anh Hải, anh cho rằng lo lắng của tôi là giả sao? Là vì tiền à?".
"Chẳng lẽ không phải?" Lương Vĩnh Hải cười giễu.
Nguyễn Quỳnh Anh nhắm lại mắt: Tất nhiên không phải, tôi thật sự lo lắng cho anh".
Cô yêu anh như vậy, hận không thể thay anh chịu đau đầu.
Làm sao có thể quan tâm anh chỉ vì tiền?.
"Thật sự lo lắng......" Lương Vĩnh Hải nói với giọng điệu thú vì, chế giễu trên mặt càng ngày càng nhiều: "Chú Hoàng cũng nói vậy, nhưng trong mắt tôi, tất cả lo lắng của cô đều dựa trên hai thứ là tiền và lợi ích".
"Tôi không có!" Nguyễn Quỳnh Anh ngồi thẳng dậy.
Lương Vĩnh Hải "ồ" một tiếng: "Được rồi, có hay không, trong lòng cô tự biết".
Nói xong, hắn cầm lấy áo khoác đứng dậy và nhấc chân định rời đi.
Nguyễn Quỳnh Anh cụp mắt xuống, xoắn xuýt mấy giây mới mở miệng gọi anh: "Anh Hải". "Cô còn muốn nói gì?" Lương Vĩnh Hải dừng bước.
Nguyễn Quỳnh Anh siết chặt hai tay, lấy hết can đảm nói: "Năm đó người cho người tấn công anh, không phải tôi".
Con ngươi Lương Vĩnh Hải hơi co lại, đột ngột quay đầu lại, giọng lạnh như băng: "Không phải cô? Vậy lúc đó tôi nghe được giọng cô là giả sao?.