Vợ Yêu, Em Chạy Không Thoát

Chương 279: Kế hoạch của mẹ con Lê Diệu Ngọc



Đúng lúc trời sáng rồi, cũng có thể thở phào một hơi.

Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu: “Thư ký Diêm, chào buổi sáng!”

“Chào buổi sáng!” Thư ký Diêm mỉm cười, trả chỗ cho cô.

Nguyễn Quỳnh Anh đi tới ngồi xuống.

Thư ký Diêm nhìn xuống chân cô.

Nguyễn Quỳnh Anh khẽ di chuyển mắt cá chân, cười nói: “Bị trật khớp rồi.”

“Bôi thuốc chưa?”

“Bôi rồi.”

Tối hôm qua lúc trở về chung cư, cô đã thoa một chút thuốc giảm sưng, hôm nay đã đỡ hơn nhiều rồi.

“Bôi thuốc rồi thì tốt, sẽ nhanh khỏi thôi, có điều, Tổng giám đốc Hải chịu để cô tới đây sao?” Thư ký Diêm đẩy gọng kính, ngạc nhiên nói.

Ngày hôm qua, cảnh tượng Tổng giám đốc Hải và chủ tịch đối kháng nhau, anh ấy còn nhớ rất rõ ràng.

Cả đêm Thư ký Diêm đều lo lắng đề phòng, lo rằng Tổng giám đốc Hải sẽ làm gì cô.

Nhưng bây giờ nhìn thấy cô ở đây, anh ấy đã yên lòng hơn.

Nguyễn Quỳnh Anh rũ mắt, nhàn nhạt nói: “Tôi tự mình tới.”

“Cái gì?” Đống tài liệu trên tay Thư ký Diêm suýt chút nữa rơi xuống.

“Sao cô lại tự mình tới đây?”

Có thể trốn khỏi vòng tay Tổng giám đốc Hải, cô đúng là khiến người khác giật mình.

Nguyễn Quỳnh Anh khẽ nhếch môi, cười nói: “Chuyện này không quan trọng, đống tài liệu trong tay anh là gì thế?”

Thấy cô không muốn nói nhiều mà cố lảng sang chuyện khác, Thư ký Diêm cũng không cố hỏi thêm, đưa tài liệu cho cô: “Đây là tài liệu ban tuyên giáo vừa mới đưa lên, bố trí các cuộc họp báo qua điện thoại và danh sách các phóng viên được mời tham dự.”

Nguyễn Quỳnh Anh vừa lật xem tài liệu vừa nói: “Sau cuộc họp thì di động sẽ có trên thị trường phải không?”

“Đúng vậy.”

“Cuộc họp báo vào ngày nào thế?” Nguyễn Quỳnh Anh để tài liệu xuống, ngẩng đầu nói.

Thư ký Diêm nhìn tờ lịch trên bàn: “Chín giờ sáng ngày mùng chín, vì công ty chúng ta không có phòng cho nhiều người nên địa điểm tổ chức tiệc sẽ ở Khách sạn Kỳ Hạ của Tập đoàn Thẩm Thuý.

Ngày mồng chín…

Nghĩa là một tuần sau.

“Người của Tập đoàn Vĩnh Phát cũng đến chứ?” Nguyễn Quỳnh Anh nhìn chằm chằm tài liệu, nhẹ giọng nói.

Thư ký Diêm gật đầu: “Đúng vậy, dù sao cũng là hợp tác với Tập đoàn Vĩnh Phát, người của Tập đoàn Vĩnh Phát chắc chắn phải đi.”

“Vậy thì tôi không đi nữa.” Nguyễn Quỳnh Anh miễn cưỡng duy trì vẻ mặt tươi cười.

Thư ký Diêm hơi do dự, rồi nói: “Chủ tịch, cô nhất định phải đi, cuộc họp báo quan trọng như vậy sao chủ tịch có thể không đi được.”

“Bởi vì…”

“Tôi biết nguyên nhân cô không muốn đi, bởi vì Tổng giám đốc Hải, nhưng cô không thể đánh đồng chuyện của công ty với chuyện tình cảm, tôi hy vọng cô có thể rõ ràng chuyện này.” Thư ký Diêm nói với vẻ mặt nghiêm túc.

Nguyễn Quỳnh Anh khẽ thở dài: “Tôi biết rồi.”

“Biết vậy thì tốt, yên tâm đi, đến lúc đó tôi sẽ che chở cô, để cô trở về sớm một chút.”

“Được.” Nguyễn Quỳnh Anh cười nói.

Thư ký Diêm ra khỏi phòng.

Nguyễn Quỳnh Anh nhấn mở báo cáo chưa làm xong ngày hôm qua, chuẩn bị làm tiếp.

Nhưng khi cầm vào chuột để chuẩn bị làm, cô không thể nhấn nổi một chữ nào, bởi vì trong đầu cô chỉ toàn nghĩ đến căn biệt thự nhà họ Trần.

Lúc này chắc hẳn bọn họ đã phát hiện ra cô không còn ở đó nữa.

Cho dù tối qua không phát hiện ra thì bây giờ cũng đã đến bữa sáng, chắc chắn là họ sẽ biết.

Cũng không biết liệu Trần Vĩnh Hải có tới đây bắt cô đi nữa không, có điều nếu như anh thật sự tới, lần này cô chắc chắn sẽ không để mình bị anh bắt đi nữa.

Nghĩ như vậy, trong lòng Nguyễn Quỳnh Anh có chút hỗn loạn, cô hít vào một hơi rồi lại thở ra, lấy lại bình tĩnh rồi mới tập trung vào hoàn thành báo cáo.

Sau khi cô hoàn thành, đang chuẩn bị gọi thư ký Diêm vào xem cô làm có ổn không thì cửa phòng đột nhiên vang lên.

“Ai thế?” Nguyễn Quỳnh Anh hoảng sợ, đôi mắt lo lắng nhìn chằm chằm cánh cửa, tim không ngừng đập thình thịch, trong lòng có chút hỗn loạn.

Không phải Trần Vĩnh Hải chứ?

Suy nghĩ này vừa mới hiện lên, Nguyễn Quỳnh Anh ngay lập tức gạt đi.

Không thể là Trần Vĩnh Hải, nếu là anh thì chắc chắn sẽ không gõ cửa.

Cũng không phải là Thư ký Diêm, lúc Thư ký Diêm gõ cửa thường sẽ kèm theo một tiếng gọi chủ tịch.

“Là tôi.” Ngoài cửa truyền đến một giọng nói không kiên nhẫn.

Là Lê Diệu Ngọc?

Nguyễn Quỳnh Anh bình tĩnh trở lại, cảm thấy có chút phiền toái.

Chẳng phải Lê Diệu Ngọc đã bị cô đuổi khỏi công ty rồi sao?

Sao lại xuất hiện ở đây?

“Vào đi!” Nguyễn Quỳnh Anh nhàn nhạt nói ra hai chữ.

Lê Diệu Ngọc mạnh mẽ đẩy cửa tiến vào, nhìn cô bằng vẻ mặt kỳ quái: “Nguyễn Quỳnh Anh, cái ghế chủ tịch này của cô đúng là đáng giá, càng ngày càng ỷ quyền, tôi gõ cửa nửa ngày cô mới cho tôi vào.”

“Ai bảo bà không nói rõ thân phận trước?” Nguyễn Quỳnh Anh mím môi, cất giọng nói lạnh lùng: “Sao bà lại tới công ty?”

Lê Diệu Ngọc hừ lạnh một tiếng, đi tới bàn làm việc, kéo ghế ngồi xuống: “Với tư cách là giám đốc công ty, cho dù bây giờ tôi không có quyền hành gì nhưng tôi tới công ty xem tình hình cũng không được sao? Hơn nữa hôm nay tôi có việc tìm cô.”

“Tìm tôi?” Nguyễn Quỳnh Anh hạ mi mắt.

“Bà tìm tôi làm gì?”

“Tôi hỏi cô, chuyện hôm qua của cô và Trần Vĩnh Hải là như thế nào?” Lê Diệu Ngọc nheo mắt, nối với giọng chất vấn.

Nguyễn Quỳnh Anh chỉ cảm thấy buồn cười.

“Chuyện này liên quan gì đến bà, bà có tư cách gì đến đây chất vấn tôi, đừng quên Lê Diệu Ngọc bà bây giờ đã không còn là mẹ vợ tương lai của Trần Vĩnh Hải nữa rồi.”

Chắc là Nguyễn Trâm Anh nói cho bà ta.

Ngày hôm qua Nguyễn Trâm Anh đã tới bãi đậu xe.

Lê Diệu Ngọc che miệng cười khanh khách: “Đúng là bây giờ tôi không phải, nhưng ai biết sau này thế nào?”

“Bà vẫn còn mơ tưởng hão huyền là Nguyễn Trâm Anh có thể gả cho anh ấy à?” Khóe miệng Nguyễn Quỳnh Anh khẽ nhếch lên.

Lê Diệu Ngọc vẫn nói với vẻ tươi cười tự đắc: “Chuyện đó là đương nhiên!”

Chỉ có Nguyễn Trâm Anh gả cho Trần Vĩnh Hải thì tương lai của mẹ con bà ta mới có thể tốt đẹp được.

Chẳng cần biết Trần Vĩnh Hải có yêu Nguyễn Trâm Anh hay không, chỉ cần Nguyễn Trâm Anh có được vị trí vợ của Trần Vĩnh Hải là được.

Hơn nữa nhà họ Trần còn có một quy định, đó là đàn ông nhà họ Trần không thể ly hôn.

“Ồ, vậy thì e là bà phải thất vọng rồi, Trần Vĩnh Hải giờ đã ở bên Tô Hồng Yên, còn đang bàn bạc ngày đính hôn, váy cưới của Tô Hồng Yên cũng đã được thiết kế, không ngoài dự tính thì hai tháng tới sẽ hoàn thành xong, đến lúc đó nói không chừng bọn họ sẽ kết hôn ngay lập tức.” Nguyễn Quỳnh Anh xoay cây bút máy, cười nhạt.

Thế nhưng trong lòng cô đang vô cùng hụt hẫng, không thể nào cười nổi.

Lê Diệu Ngọc không hề bất ngờ vì lời nói này của Nguyễn Quỳnh Anh, trước đó bà ta đã được Nguyễn Trâm Anh nói cho nghe chuyện áo cưới.

Ngày hôm đó, Nguyễn Trâm Anh trở về từ biệt thự nhà họ Trần, cô ta đã bàn bạc với bà ta rất lâu xem nên làm thế nào để Tô Hồng Yên không thể gả cho Trần Vĩnh Hải, cuối cùng cũng nghĩ ra cách đó là Nguyễn Trâm Anh sẽ phẫu thuật thẩm mỹ.

Phẫu thuật cho giống Tô Hồng Yên, sau đó bò lên giường Trần Vĩnh Hải, phát sinh quan hệ với anh, chụp lại chứng cứ, lấy chứng cứ đó làm lợi thế ép Trần Vĩnh Hải cưới Nguyễn Trâm Anh, nếu không sẽ công khai chứng cứ, thứ đàn ông nhà họ Trần để ý nhất là thể diện, nắm được điểm yếu này, Trần Vĩnh Hải chắc chắn sẽ phải đồng ý.

Nguyễn Quỳnh Anh nhìn bà ta bằng ánh mắt bàng hoàng đến không thể tin nổi. Người phụ nữ này có phải điên rồi không, sao có thể bày ra dáng vẻ giống như Nguyễn Trâm Anh thật sự đã gả cho Trần Vĩnh Hải vậy?

“Lê Diệu Ngọc, có phải bà lại nghĩ ra trò quái quỷ gì không?” Nguyễn Quỳnh Anh thử thăm dò.

Lê Diệu Ngọc thu hồi suy nghĩ, bĩu môi cười cười: “Việc này không cần cô quan tâm, tóm lại cô cứ chờ đó, đến lúc Trâm Anh nhà tôi gả cho Trần Vĩnh Hải, cô... hừ, chờ Trâm Anh trở thành vợ của Trần Vĩnh Hải, thứ đầu tiên nó đá đi chính là cô.”
“Là sao?” Nguyễn Quỳnh Anh ném bút xuống, không tin vào lời bà ta: “Tôi sẽ chờ xem, mong là bà thật sự có thể để Nguyễn Trâm Anh gả cho Trần Vĩnh Hải, nếu không những lời bà nói hôm nay đúng là nực cười.”

“Được, chúng ta cùng chờ xem.” Lê Diệu Ngọc cầm túi xách, đứng dậy rời đi.

Chưa được nửa bước lại nghĩ tới điều gì đó, khóe miệng bà ta khẽ nhếch lên vẻ vui sướng khi người khác gặp họa, không biết xấu hổ mà cười nói: “Đúng rồi, Nguyễn Quỳnh Anh, cảm giác bị sảy mất hai đứa con chắc là không dễ chịu chút nào nào nhỉ?”