Nhưng mà, sau khi đuổi đến ra ngoài cửa, những gì cô nhìn thấy là đuôi xe đã đi mất.
Trần Vĩnh Hải lái xe một mạch trở về biệt thự.
Quản gia Hoàng nghe thấy tiếng xe liền đi ra ngoài chào.
Nhìn thấy anh xuống xe ôm Nguyễn Quỳnh Anh, ông ấy sửng sốt vài giây.
"Cậu Hải, cô Quỳnh Anh, đây là ..."
“Cô ấy say rồi, lấy cho cô ây một ít nước canh giải rượu.” Trần Vĩnh Hải nói xong vội vàng ôm Nguyễn Quỳnh Anh lên lầu.
Tới cửa phòng ở tầng ba, Trần Vĩnh Hải đặt cô xuống, nói: "Ngoan, đứng xuống đi!"
Nguyễn Quỳnh Anh ngây người nhìn anh rồi gật đầu.
Trần Vĩnh Hải buông tay, chuẩn bị mở cửa.
Tuy nhiên, do không có chỗ dựa, nên thân thể của Nguyễn Quỳnh Anh mềm như một vũng nước, hai chân yếu ớt run rẩy, cô sắp ngồi trên mặt đất.
Trần Vĩnh Hãi vẫn chăm chú nhìn cô, nhìn thấy cô sắp ngã, tim anh như thắt lại, thậm chí không cả mở cửa, anh đã đưa tay ra kéo cô vào trong lòng.
“Dù có ngoan đến đâu, cô cũng không thể đứng yên được!” Trần Vĩnh Hải chán ghét nói, nhưng tay anh lại kiên quyết ôm lấy eo Nguyễn Quỳnh Anh, không cho cô ngã xuống.
Nguyễn Quỳnh Anh hiển nhiên không nhận thấy chuyện gì đang xảy ra, cô nhẹ nhàng thở ra, mỗi hơi thở ra đều nồng nặc mùi rượu: “Tiền đồ? Cái gì mà tiền đồ cơ chứ?” Cô ngốc nghếch hỏi.
Trần Vĩnh Hải nổi gân xanh trên trán nói: "Câm miệng!"
“Ừm.” Nguyễn Quỳnh Anh ngoan ngoãn mím miệng.
Trần Vĩnh Hải xoa lông mày.
Cô làm như vậy, khiến anh thực sự rất tức giận, thế mà cô lại muốn cười.
Anh bây giờ mới biết cô sẽ phản ứng như thế này sau khi say.
Ngốc nghếch, đần độn và rất nghe lời!
Cũng giống như một đứa trẻ.
Cửa mở ra, Trần Vĩnh Hải dẫn Nguyễn Quỳnh Anh vào phòng.
Đến giường cái, Trần Vĩnh Hải trực tiếp ném cô lên giường.
Nguyễn Quỳnh Anh vốn đã chóng mặt, nên khi bị chấn động như thế này, đầu của cô càng thêm choáng váng, bụng cũng bắt đầu quặn lên.
Cô vô thức cuộn mình lại, lăn lộn trên giường hai lần, khịt mũi: "Thật khó chịu, muốn nôn quá ..."
“Ai bảo cô uống nhiều như vậy làm gì!” Trần Vĩnh Hải cau mày đáp.
Nguyễn Quỳnh Anh sụt sịt, đôi mắt mờ nhìn chằm chằm vào anh, cô đau khổ nói: "Việt Anh à, em hung dữ với chị quá!"
Việt Anh?
Sắc mặt của Trần Vĩnh Hải tối sầm lại, cúi xuống nói: "Nguyễn Quỳnh Anh, nhìn kỹ xem tôi là ai?"
Người phụ nữ này thực sự say đến hồ đồ rồi.
Đến mức có thể đang coi anh là Nguyễn Việt Anh!
Nguyễn Quỳnh Anh chớp mắt và nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Trần Vĩnh Hải không rời.
Nhìn một hồi, hốc mắt cô chợt đỏ lên: "Vĩnh Hải?"
Trần Vĩnh Hải sững sờ, đôi mắt run lên, mất một lúc sau mới nhẹ nhàng mở môi ra nói: "Cô nói cái gì cơ?"
“Là anh sao, Vĩnh Hải?” Nguyễn Quỳnh Anh đưa tay sờ lên mặt anh.
Dường như cô đang xác nhận liệu người đàn ông này có phải là Vĩnh Hải của cô hay không.
Trần Vĩnh Hải không cử động, cứ để cho tay cô chạm vào mặt anh, với một vẻ mặt không chắc chắn.
Tại sao?
Tại sao lúc này cô lại gọi tên ngày trước của anh vậy?
“Nguyễn Quỳnh Anh, tôi là ai?” Cổ họng Trần Vĩnh Hải khô khốc, anh khẽ nhúc nhích hỏi.
Nguyễn Quỳnh Anh đột nhiên cười với anh: "Vĩnh Hải!”
Quả nhiên cô thực sự coi anh là Lương Vĩnh Hải của ngày trước.
“Vậy là cô vẫn nhớ Lương Vĩnh Hải à” Trần Vĩnh Hải mím môi thì thào.
Nguyễn Quỳnh Anh chớp mắt nói: "Ừ..."
Trần Vĩnh Hải cụp mắt xuống không thể phân biệt được rốt cuộc là như thế nào, có là vui mừng hay tức giận.
“Nguyễn Quỳnh Anh, tại sao cô lại nhắc đến Lương Vĩnh Hải?” Trần Vĩnh Hải nhẹ giọng hỏi, ghé sát vào cô, ngửi mùi rượu trên người cô.
Như thể không hiểu anh muốn nói gì, Nguyễn Quỳnh Anh mấp máy môi mà không trả lời.
Một thoáng thất vọng thoáng qua trong mắt Trần Vĩnh Hải, gương mặt nghiêm nghị của anh vẫn vô cùng điềm đạm.
Anh nhớ đến quản gia Hoàng và Ngô Bảo Ngọc, cả hai đều nói rằng cô yêu anh.
Bây giờ anh có thể xác nhận lại được không?
Nghĩ vậy, ánh mắt Trần Vĩnh Hải chợt lóe lên vài lần, sau khi ổn định cảm xúc, giọng điệu của anh tràn đầy hy vọng và anh mong đợi đến mức thậm chí còn không nhận ra. Anh hỏi: "Nguyễn Quỳnh Anh, cô yêu ai?"
Nguyễn Quỳnh Anh nuốt nước bọt, nhưng vẫn không trả lời.
Trần Vĩnh Hải cau mày hỏi lại lần nữa: "Người đàn ông cô yêu là ai? Đó là Herry, Nhĩ Huy hay vẫn là Trần Vĩnh Hải?"
Nguyễn Quỳnh Anh nhìn anh với ánh mắt bối rối vẫn không nói.
Cô say nên không thể hiểu ý của anh là gì nhỉ? Trần Vĩnh Hải nghĩ thầm.
Môi mỏng mím lại, Trần Vĩnh Hải khẽ thở dài ra tiếng, quyết định buông ra.
Ngay khi anh đứng dậy, chuẩn bị đi vào phòng tắm lấy nước và lau mặt cho Nguyễn Quỳnh Anh.
Cô ấy đột nhiên nói: "Tôi yêu Lương Vĩnh Hải!"
Cơ thể Trần Vĩnh Hải đột nhiên đông cứng lại, đầu anh hơi choáng váng trước những câu nói này.
Một lúc sau, anh chậm rãi đi tới, cố gắng kiềm chế tiếng tim đang đập cùng với các loại cảm xúc phức tạp, nắm chặt tay nói: "Cô nói lại đi, cô yêu ai? "
Khóe miệng Trần Vĩnh Hải hơi nhếch lên, sự ôn nhu trong mắt anh gần như khiến người ta chết chìm.
Cô thực sự đối với anh là...
Không, cô đang nói về Lương Vĩnh Hải.
Nghĩ đến đây, Trần Vĩnh Hải bình tĩnh lại, nhắm đôi mắt hung hăng lại, đè nén cảm xúc trong mắt, ánh mắt lại trở nên lạnh lùng hỏi: “Nguyễn Quỳnh Anh, sao lại yêu Lương Vĩnh Hải, mà không phải là Trần Vĩnh Hải?”
“Anh ấy không tốt với tôi.” Nguyễn Quỳnh Anh khẽ nhắm mắt lại đáp.
Khóe mắt Trần Vĩnh Hải giật giật hỏi: "Ai cơ?"
“Trần Vĩnh Hải” Nguyễn Quỳnh Anh lật người: “Anh ấy không yêu tôi, anh ấy làm tôi đau, tôi không muốn yêu anh ấy nữa. Tôi thà yêu Lương Vĩnh Hải trong tâm trí của mình còn hơn…”
Vừa mơ màng nói như vậy xong, Nguyễn Quỳnh Anh hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.
Trần Vĩnh Hải nhìn xuống cô một lúc lâu vẫn không nói một lời nào.
Không muốn yêu anh nữa?
Làm sao có thể!
Trần Vĩnh Hải nghiến chặt răng, bàn tay của anh để ở giường cũng chuyển thành nắm đấm
“Nguyễn Quỳnh Anh!” Anh thấp giọng gọi tên cô, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào mặt cô, ánh mắt lóe lên.
Lương Vĩnh Hải trong tâm trí?
Thật là một chuyện nực cười!
Trần Vĩnh Hải là Lương Vĩnh Hải, Lương Vĩnh Hải là Trần Vĩnh Hải, không có câu nào là tâm trí với cả không tâm trí, đã yêu thì sẽ yêu suốt đời.
Anh sẽ không bao giờ cho phép cô ngừng yêu nửa chừng!
“Cậu chủ, cậu biết câu này khi say rượu nói ra là sự thật chứ?” Quản gia Hoàng không biết bước vào từ lúc nào, ông ấy đã nói câu này một cách rất khó hiểu.
Trần Vĩnh Hải bất mãn đứng lên nhìn ông: "Sao ông lại không gõ cửa?"
Quản gia Hoàng không trả lời anh, đặt bát canh tỉnh rượu trong tay xuống, cười nhẹ nói: “Người say không nói dối được, cô Quỳnh Anh đã thừa nhận yêu cậu rồi. Còn cậu thì sao cậu Vĩnh Hải? Khi nào cậu mới chịu thừa nhận rằng cậu cũng yêu cô ấy?"
“Đừng có xen vào việc của người khác!” Trần Vĩnh Hải cau mày.
Quản gia Hoàng ha ha hai lần rồi nói: "Có vẻ như cậu Vĩnh Hải đã bắt đầu đối mặt với sự thật rằng cậu vẫn yêu cô Quỳnh Anh. Tôi nghĩ sẽ không bao lâu, cậu Vĩnh Hải sẽ sớm thừa nhận điều đó.”
Ông ấy biết rằng trước đây nói những điều này, thì phản ứng đầu tiên của Trần Vĩnh Hải chắc chắn là câu ‘Tôi không yêu cô ta’.
Nhưng bây giờ anh chỉ nói đừng có xen vào việc của người khác, đây không phải là kiêu ngạo sao?
“Ông Hoàng, có vẻ gần đây ông rất rảnh?” Trần Vĩnh Hải mím môi tức giận.
Quản gia Hoàng nhún vai: "Tôi nhớ là những cành hoa trong vườn chưa được cắt, thế nên tôi sẽ không làm phiền cậu nữa, cậu Vĩnh Hải. Tôi cắt tỉa những cành hoa trước."
Trần Vĩnh Hải ngồi ở mép giường, hơi quay đầu lại, nhìn chằm chằm người phụ nữ đang ngủ, môi mỏng mấp máy nói: “Nguyễn Quỳnh Anh, cô nói chúng ta có thể quay lại bốn năm trước đúng không?”
Nguyễn Quỳnh Anh không hề có động tĩnh gì.
Trần Vĩnh Hải xoa lông mày, đứng dậy đi vào phòng tắm lấy nước, lau mặt và tay cho cô, vén chăn bông rồi nhẹ nhàng rời khỏi phòng.
Anh nên nghĩ xem nên nói với bố mẹ Tô Hồng Yên như thế nào để hủy hôn ước...
Lúc Nguyễn Quỳnh Anh tỉnh dậy, đã là sáng hôm sau rồi.
Cô ngồi dậy từ trên giường, vầng trán mờ mịt, ánh mắt đảo qua khiến cô giật mình. Đây không phải là biệt thự của Trần Vĩnh Hải sao?
Nguyễn Quỳnh Anh nhanh chóng xuống giường, đứng trên thảm bằng chân trần, cả người cảm thấy không tốt lắm.