Vợ Yêu, Em Chạy Không Thoát

Chương 294: Tình cảm chân chính



“Cô Yên, tôi cảm thấy những lời này của cô có vấn đề. Tôi là người Hà Nôi, tập đoàn Nguyễn Thị cũng ở Hà Nội. Vậy thì tại sao tôi lại phải cút xa một chút chứ?” Nguyễn Quỳnh Anh đi đến ngồi xuống chỗ đối diện Tô Yên.

Vẻ mặt To Yên dữ tợn: “Lúc trước chính cô đã nói sau khi rời khỏi anh Hải sẽ lựa chọn ra nước ngoài.”

“Đúng là tôi đã từng nói như vậy.” Vẻ mặt Nguyễn QUỳnh Anh dửng dưng, bắt chéo chân nói: “Có điều nếu tôi nhớ không lầm, đó là ước hẹn hai tháng trước của chúng ta. Bởi vì tôi mang thai đứa bé, không muốn bị Trần Vĩnh Hải phát hiện cho nên lúc đó mới quyết định ra nước ngoài. Nhưng mà bây giờ đứa bé đã không còn, thì tại sao tôi lại phải ra nước ngoài?”

Hôm nay cô chỉ muốn chia toàn bộ tinh lực ra làm hai.

Một nửa cho tập đoàn Nguyễn Thị, một nửa dùng để trả thù cho bố mẹ. Có thể nói mấy năm còn lại của cô đã không cho phép cô ra nước ngoài.

“Vậy thì chuyện cô đã đồng ý với tôi sau khi rời khỏi anh Hải, cô không dây dưa với anh Hải nữa thì sao?” Hai mắt Tô Yên đỏ ngầu, phẫn hận nhìn chằm chằm Nguyễn Quỳnh Anh: “Cô làm được chưa?”

Nguyễn Quỳnh Anh cau mày: “Tôi làm được! Sau khi rời khỏi biệt thự của Trần Vĩnh Hải. Tôi đã không còn liên lạc với anh ta nữa, tôi cũng không có chủ động đi tìm anh ta. Nếu cô Yên nói đến chuyện dây dưa thì tôi vẫn giữ câu nói kia. Cô nên chất vấn Trần Vĩnh Hải, chẳng lẽ không phải anh ta vẫn luôn dây dưa với tôi sao?”

Vẻ mặt của Tô Yên nặng nề, ngay sau đó vừa hận lại vừa đố kỵ cười một tiếng: “Đúng vậy, anh Hải vẫn nhất quyết dây dưa với cô, cô rất đắc ý sao? Nguyễn QUỳnh Anh!”

“Tại sao tôi lại phải đắc ý chứ?” Nguyễn QUỳnh Anh nhìn cô, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mím lại.

Cô chỉ có đau khổ!

Cô đã không còn muốn yêu Trần Vĩnh Hải nữa.

Nhưng mỗi lần anh ta xuất hiện trước mặt cô, đều làm trái tim cô xao động, khiến cho cô không cách nào thật sự bỏ được anh.

“Cô bớt giả bộ đi.” Tô Yên ngược mắt lên, anh mắt lạnh lẽo như muốn hóa thành lưỡi dao, khiến cho người nhìn e ngại: “Cô không phải rất đắc ý sao? Cô đã đánh bại tôi, cướp mất tất cả sự chú ý của anh Hải trừ trên người tôi. Bây giờ trong lòng cô không chừng rất vui vẻ đấy.”

“Xin lỗi cô Yên, tôi không hiểu ý cô. Cô nói tôi đánh bại cô cướp lấy sự chú ý của Trần Vĩnh Hải. Tôi quả thật không thể hiểu được.” Nguyễn Quỳnh Anh uống một ngụm nước, nhàn nhạt nói.

Tô Yên cười nhạt: “Cô thật sự không hiểu sao? Mấy ngày trước anh Hải và tôi cùng đi nước ngoài nhìn lễ đường đính hôn một lần nữa. Bởi vì cô rời khỏi biệt thự, anh ấy lập tức quay về nước bỏ lại tôi một mình ở đó. Thậm chí ngày hôm trước bố tôi gọi anh ấy tới nhà bàn bạc chuyện đính hôn. Anh ấy cũng tùy tiện tìm một lý do rời đi, sau đó chạy đi tìm cô...”

Nói đến đây, cô ấy hít sâu một hơi, tạm thời đè xuống cảm xúc kích động và tức giận.

Sau đó lúc vẻ mặt Nguyễn Quỳnh Anh hơi kinh ngạc, cô ấy lại châm chọc nói: “Thật vất vả, chúng tôi đã quyết định được ngày đính hôn, hẹn mấy người bạn thân đeer chia sẻ tin tức tốt này. Kết quả ngày hôm qua cũng bởi vì cô xuất hiện, anh Hải lại bỏ tôi đi. Thậm chí còn có ý nghĩ muốn hủy bỏ đính hôn với tôi. Nguyễn Quỳnh Anh, bây giờ cô còn có cái gì để nói không?”

“Cái gì?” Sau khi nghe xong những lời này của Tô Yên, Nguyễn Quỳnh Anh kinh ngạc trực tiếp bật dậy từ ghế sô pha: “Hủy bỏ đính hôn?”

Chuyện này có thể sao?

Trần Vĩnh Hải không phải rất yêu Tô Yên sao?

“Cô không tin?” Tô Yên lau sạch nước mắt căm hận trong mắt: “Nguyễn Quỳnh Anh, tôi không thể không nói, cô rất có bản lĩnh!”

“Chuyện này không liên quan đến tôi!” Nguyễn Quỳnh Anh siết chặt nắm đấm, vẻ mặt nghiêm túc: “Tôi không biết Trần Vĩnh Hải muốn hủy bỏ đính hôn với cô, liệu rằng đây có phải là hiểu lầm hay không, anh ta yêu cô như vậy, không thể nào lại hủy bỏ hôn ước.”

“Yêu tôi sao?” Tô Yên giống như nghe được chuyện cười, phình bụng cười to” “Nguyễn Quỳnh Anh, thì ra anh ấy không có nói cho cô biết. Tôi cho là anh ấy đã bắt đầu nhận ra tình cảm thật sự của mình. Ngày hôm qua khi anh ấy đi đến quán bar tìm cô, anh ấy sẽ nói rõ với cô chứ.”

“Nói cái gì?” Tim Nguyễn Quỳnh Anh chợt nhảy dựng lên, môi giật giật, phun ra ba chữ này.

Tình cảm thật sự của Trần Vĩnh Hải...

Những lời này của Tô Yên rốt cuộc là có ý gì?

Chẳng lẽ Trần Vĩnh Hải thật sự yêu... không, không thể nào!

Nguyễn Quỳnh Anh mới vừa gạt bỏ suy nghĩ nực cười vừa mới nảy sinh trong lòng, hít một hơi thật sâu, không để cho mình nghĩ ngợi nhiều nữa.

“Tôi sẽ không nói cho cô biết, nếu cô muốn biết, thì tự mình đi hỏi anh Hải là tốt nhất. Có điều Nguyễn Quỳnh Anh, cô phá hoại hôn ước giữa tôi và anh Hải. Tôi sẽ không cứ để như vậy. Cô để cho tôi rơi vào loại tình huống khó chịu này, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô.”

Nói xong, Tô Yên cầm túi trên ghế sô pha lên đeo lên vai rồi đi về phía cửa phòng tiếp tân.

Khi cô ấy đi đến bên người Nguyễn Quỳnh Anh thì dừng lại, sắc mặt mười phần cay nghiệt: “Nguyễn Quỳnh Anh, tiếp theo, cô cứ chờ tô đến trả thù đi.”

Dứt lời, cô ấy hung hăng đụng vào bả vai Nguyễn Quỳnh Anh rồi mới sải bước chân rời đi.

Nguyễn Quỳnh Anh bị đụng ngã ngồi lên ghế sô pha, mặt mũi đờ đẫn. Một lúc lâu sau cũng không có hồi phục lại tinh thần, cô vẫn đang suy nghĩ về những lời Tô Yên vừa nói.

Tình cảm thật sự của Trần Vĩnh Hải rốt cuộc là cái gì?

“Quỳnh Anh, cô có ở bên trong không?” Lúc này, Ngô Bảo Ngọc đẩy cửa đi vào, giọng gào to.

Ánh mắt Nguyễn Quỳnh Anh hơi lóe lên một cái, suy nghĩ trở về, hơi quay đầu lại: “Bảo Ngọc, sao cô lại tới đây?”

“Tôi đến tìm cô, nghe thư ký Diêm nói, cô gặp Tô Yên ở trong phòng tiếp tân. Tôi sợ cô ta bắt nạt cô nên mới qua đây. Đúng rồi, Tô Yên đâu?” Ngô Bảo Ngọc vừa nói vừa liếc mắt nhìn xung quanh phòng tiếp tân một lượt.

Nguyễn Quỳnh Anh vén tóc lên: “Đã đi rồi.”

“Đi rồi?” Ngô Bảo Ngọc chu môi, hình như có chút thất vọng.

Một lát sau, cô ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Quỳnh Anh: “Cô ta tìm cô có chuyện gì? Không bắt nạt cô chứ?”

“Không có, tìm tôi nói mấy câu mà thôi, không phải chuyện gì lớn.” Nguyễn Quỳnh Anh cười nhạt, định giấu giếm, không muốn nói ra cuộc đối thoại giữa mình với Tô Yên.

Ngô Bảo Ngọc đương nhiên hiểu, nhún vai một cái, cũng không tiếp tục hỏi nữa mà nói sang chuyện khác: “Ngày hôm qua ở quán bar, cô bị Trần Vĩnh Hải mang đi, anh ta không làm gì cô chứ?”

Thành thật mà nói, từ tối hôm qua đến giờ cô vẫn luôn phập phồng lo sợ.

Chỉ sợ Trần Vĩnh hải bắt nạt bạn tốt của mình.

Nguyễn Quỳnh Anh lắc đầu: “Tôi cũng không nhớ rõ, nhưng chắc là không làm gì.”

“Tất cả đều tại tôi, sớm biết ở chỗ đó cũng có thể gặp được Trần Vĩnh Hải tai họa đó. Tôi cũng sẽ không mang cô đến đô ăn mừng.” Ngô Bảo Ngọc xoa mặt, có chút

chán nản nói

Nguyễn Quỳnh Anh vỗ bả vai cô: “Được rồi, tôi cũng không trách cô. Hơn nữa ngày hôm qua tôi rất vui vẻ. Cậu trai bao kia rất biết cách nói chuyện, tôi bị cậu ta dỗ quả thật đã quên hết rất nhiều phiền não.”

“Đáng tiếc, sau này không được nhìn thấy anh ta nữa...”

Nguyễn Quỳnh Anh bưng cốc nước lên nhấp một ngụm: “Tại sao vậy?”

“Còn có thể lại sao nữa, cậu ta bị tên họ Trần kia đuổi việc đó. Tôi mới biết một tin tức cái tên họ Trần kia là một trong những ông chủ của Kim Sắc Niên Hoa.” Ngô Bảo Ngọc bĩu môi.

Nguyễn Quỳnh Anh cũng nhướng mày: “Tôi cũng không biết chuyện này đấy.”

“Nhắc đến mới nhớ, lúc tôi đi vệ sinh thì bị lạc đường đi đến lầu ba, sau đó đụng phải cậu bạn tên Khánh Minh kia của Trần Vĩnh Hải. Nếu không Trần Vĩnh Hải đã không phát hiện ra cô rồi. Nhưng mà cũng may anh ta không có làm gì cô, nếu không tôi nhất định không thể nào tha thứ cho chính mình...” Nói đến đây, Ngô Bảo Ngọc có chút áy náy cúi đầu xuống.

Nguyễn Quỳnh Anh rót cho cô một cốc nước: “Được rồi, đừng để ở trong lòng. Tôi cũng không trách cô. Đúng rồi, một tháng này khi cô trở về thành phố Hồ Chí Minh, tôi đã vẽ rất nhiều bản thiết kế. Cô có muốn xem thử một chút hay không?”

“Được.” Mắt Ngô Bảo Ngọc sáng rực lên, sau đó bỏ cốc nước xuống, không kịp chờ đã kép Nguyễn Quỳnh Anh ra khỏi phòng tiếp tân.

Đi đến phòng làm việc, Nguyễn Quỳnh Anh lấy ra một xấp văn kiện trên giá.

Cô còn chưa có đưa đến thì Ngô Bảo Ngọc đã giật lấy.

Nguyễn Quỳnh Anh nhìn tay mình trống không, có chút dở khóc dở cửa lắc đầu một cái.
“Cô ngồi xuống nhìn đi.” Nguyễn Quỳnh Anh chỉ chỉ cái ghế trước bàn làm việc.

“Biết rồi, biết rồi.” Ngô Bảo Ngọc phất phất tay, đặt mông ngồi xuống.

Nguyễn Quỳnh Anh bật cười một tiếng, ngồi ở trên ghế làm việc của mình, sau đó mở máy tính ra.