Vợ Yêu, Em Chạy Không Thoát

Chương 303: Gọi tên của tôi



“Cổ phần nhiều lên sao?” Quỳnh Anh nhận lấy tài liệu, hỏi một câu.

Thư ký Diêm lắc đầu: “Không hề, cổ phần trong tay bà ta cũng chỉ có 5% mà thôi, không hề tăng thêm.”

“Sao có thể chứ?” Khuôn mặt Quỳnh Anh thoáng qua một tia ngờ vực, sau đó nhanh chóng lật tài liệu trong tay mình ra.

Kết quả của tài liệu chứng minh rằng cổ phần trên danh nghĩa của Lê Diệu Ngọc đúng là chỉ có bấy nhiêu mà thôi.

“Trần Vĩnh Hải không đưa thêm cổ phần cho bà ta sao?” Quỳnh Anh trầm tư hạ thấp giọng.

Thư ký Diêm suy nghĩ một hồi rồi nói: “Tổng giám đốc Hải cũng không có mối quan hệ gì với Lê Diệu Ngọc, tôi nghĩ là sẽ không vô duyên vô cớ mà đưa cổ phần trong tay mình cho bà ta đâu.”

“Nhưng mà lúc đó rõ ràng anh ta đã nói, chỉ cần tôi không ký tờ giấy chuyển nhượng cổ phần kia thì sẽ chuyển cổ phần cho Lê Diệu Ngọc mà.” Quỳnh Anh đặt tài liệu xuống, tỏ vẻ có chút không hiểu nổi.

Anh từ trước đến giờ đều là người nói được làm được.

Nhưng tại sao lần này lại thất hứa rồi?

“Chủ tịch, cô nói là tổng giám đốc Hải vốn muốn chuyển cổ phần cho cô sao?” Thư ký Diêm nắm bắt được trọng điểm trong lời nói của cô.

Quỳnh Anh “ừm” một tiếng: “Tôi không cần.”

“Tại sao?”

“Thư ký Diêm, anh có biết tại sao nửa tháng trước tôi không đến công ty không?” Quỳnh Anh nhìn anh ta.

Thư ký Diêm nghi ngờ đẩy đẩy kính mắt trên sống mũi: “Người được tổng giám đốc Hải phái đến nói là sức khỏe của cô không tốt.”

“Thật ra không phải như thế, tôi mất đứa bé rồi.” Quỳnh Anh sờ soạng chiếc bụng nhỏ của mình, lạnh lùng nói: “Còn là do đích thân anh ta kéo đến bệnh viện phá đi đấy!”

Thư ký Diêm kinh ngạc đến mức chiếc kính trên sống mũi của anh ta lệch xuống dưới: “Cái gì cơ, sao có thể có chuyện này?”

“Nực cười đúng chứ?” Quỳnh Anh nhắm chặt mắt lại, cố gắng che giấu sự bi thương trong đáy mắt, thay thế vào đó là sự mỉa mai nực cười: “Mới đầu anh ta để tôi ký vào giấy chuyển nhượng cổ phần kia, nói là muốn bồi thường cho tôi, anh ta muốn dùng cổ phần trong tay mình để mua lấy mạng sống của đứa bé ấy, tôi làm sao có thể đồng ý được chứ!”

“Tổng giám đốc Hải, anh ấy… Haizz!” Thư ký Diêm lai nâng tay chỉnh kính, thở dài một tiếng.

Chẳng trách chủ tịch lại đột nhiên rời đi khỏi tổng giám đốc Hải.

Nghĩ đi nghĩ lại thì nguyên nhân lớn nhất chính là chuyện này rồi.

Một người phụ nữ, cho dù có yêu một người đàn ông thế nào đi chăng nữa thì sau khi chịu nhiều sự tổn thương như thế cũng sẽ chết tâm thôi.

“Được rồi thư ký Diêm, anh đi ra ngoài trước đi, tôi muốn nghỉ ngơi một lát.” Quỳnh Anh có chút mệt mỏi phất phất tay.

Thư ký Diêm đáp lại một tiếng rồi quay người đi ra ngoài.

Một mình Quỳnh Anh ngồi lại trong phòng hội nghị rộng lớn, cả phòng tĩnh lặng, cũng vô cùng lạnh lẽo, giống hệt với trái tim cô lúc này vậy, vừa cô độc lại vừa tĩnh lặng.

Cô dựa người vào lưng ghế, chợp mắt khoảng một tiếng mới đứng dậy rời khỏi nơi này.

Quay về phòng làm việc, Quỳnh Anh tiếp tục xử lý những tài liệu còn chưa giải quyết xong từ lúc sáng.

Mãi cho đến năm giờ chiều, cô mới buông cây bút máy trong tay xuống, sau khi xoay xoay cổ tay, thu dọn lại túi xách, chuẩn bị tan làm.

Trên đường quay về chung cư, Quỳnh Anh ghé vào siêu thị mua chút đồ ăn, chuẩn bị nguyên liệu cho bữa tối tự nấu.

Cô nấu nướng các thứ đến hơn một nửa thì nghe thấy một tiếng đóng của truyền đến từ bên ngoài phòng khách.

Quỳnh Anh dừng động tác thái rau của mình, nghĩ đến cái gì đó, cầm theo con dao cắt ray, mím chặt môi nhỏ đi ra khỏi phòng bếp.

“Sao anh lại đến đây?” Cô không vui trừng mắt nhìn người đàn ông đang đứng ở trước cửa.

Người đàn ông này, sao có thể cứng đầu như thế vậy chứ!

Cô đã nói hết cả rồi, không được phép đến chỗ cô làm phiền nữa, anh còn lại đến!

Hơn nữa còn tự nhiên thay giày, thật sự đã xem chỗ này là nhà anh rồi sao?

Nghe thấy giọng điệu không chút hoan nghênh mình của Quỳnh Anh, sau khi Vĩnh Hải bình tĩnh đặt giày da của mình vào kệ giày thì nhấc bước đi về phía cô.

Anh dừng lại trước mặt cô, nhìn đồ vật trong tay cô lúc này, lông mày bất giác nhướn lên một chút: “Em cầm dao ra đây để làm cái gì?”

“Điều này không liên quan gì đến anh cả!” Quỳnh Anh đặt con dao ra phía sao lưng mình, mặt nhỏ lạnh lùng: “Cậu Hải, anh còn chưa trả lời tôi, sao anh lại đến đây?”

“Tôi đến chỗ người phụ nữ của mình thì có vấn đề gì sao?” Vĩnh Hải đi ngang qua người cô, đi đến ngồi xuống ghế sô pha.

Một bàn tay khác của Quỳnh Anh đưa ra chặn anh lại: “Cậu Hải, anh còn xem tôi là tình nhân của anh sao?”

Vĩnh Hải cau chặt mày lại: “Quỳnh Anh, em nghe không rõ, cái anh nói là người phụ nữ sao?”

Từ sau khi quyết định muốn bắt đầu lại với cô đến giờ, anh đã không còn xem cô là tình nhân nữa rồi.

“Người phụ nữ của anh và tình nhân, đối với anh mà nói thì có khác gì nhau sao?” Quỳnh Anh lạnh lùng trào phúng một câu.

Vĩnh Hải mím môi mỏng của mình lại, sau đó nói: “Quỳnh Anh, em có thể đừng gai góc như thế có được hay không?”

Quỳnh Anh nghe thấy lời này thì cười lên, một nụ cười tự mỉa mai: “Gai góc? Cậu Hải, lẽ nào anh không biết tại sao tôi lại phải như thế sao? Lúc trước tôi không phải như thế này, tôi của bây giờ, là đã bị anh từng chút ép thành ra bộ dạng như thế rồi đấy!”

“Được rồi.” Vĩnh Hải nhéo nhéo huyệt thái dương của mình, giọng nói có chút nghèn nghẹn: “Tôi đến đây không phải là để cãi nhau với em.”

“Tôi cũng không muốn ồn ào, cho nên xin cậu Hải hãy rời khỏi đây đi.” Quỳnh Anh cầm con dao cắt thức ăn chỉ chỉ về phía cửa.

Vĩnh Hải nhìn ánh sáng lóe lên từ con dao kia, khóe môi không nhịn được mà run rẩy một lúc.

Lúc này, trong bầu không khí đột nhiên truyền đến một mùi cháy khét.

Vĩnh Hải cau mày nhìn vào phòng bếp: “Em đang nấy gì đó?”

Một câu đã nhắc nhở Quỳnh Anh đang đắm mình trong cơn giận dữ, sắc mặt của cô khẽ thay đổi, vội vàng thu con dao lại, chạy vào phòng bếp: “Canh của tôi!”

Môi mỏng của Vĩnh Hải khẽ mím lại, trong mắt thoáng qua ý cười nhàn nhạt, cúng đứng dậy đi vào phòng bếp.

Quỳnh Anh cầm thìa canh, đang không ngừng đảo khuấy chiếc nồi, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng oán trách.

Đều tại tên Vĩnh Hải kia, nếu không phải là tại anh thì cô cũng sẽ không quên mất nồi canh đang nấu dở trong này của mình.

May là phát hiện ra sớm, nếu không thì phải vứt hết nồi canh đi rồi.

Đậy nắp nồi lại một lần nữa, Quỳnh Anh rửa một cây hành lá chuẩn bị cắt, định đợi đến lát nữa sẽ cho vào trong canh.

Vĩnh Hải đứng dựa người vào khung cửa, nhìn động tác này của cô, lúc này mở miệng: “Anh không ăn canh.”

Con dao cắt hành của Quỳnh Anh khựng lại trong không trung, suýt chút nữa là cắt trúng vào ngón tay cô.

Cô quay đầu lại, vẻ mặt không vui trừng mắt nhìn anh: “Tôi có nói là sẽ nấu cơm cho cậu Hải đây không?”

Vĩnh Hải liền coi như mình chưa nghe thấy gì, ánh mắt rơi vào một bàn thức ăn ở phía sau lưng của cô, chỉ vào mấy thứ ở trong đó: “À đừng cho thêm tỏi với ớt nhé, tiêu cũng đừng cho vào.”

“Anh đủ rồi đấy!” Quỳnh Anh lớn giọng quát lên một tiếng, buông con dao ra, đi đến trước mặt anh: “Cậu Hải, xin cậu rời khỏi nhà của tôi!”

Nói xong, cô đẩy lưng của anh, muốn đẩy anh ra bên ngoài.

Sau đó đẩy được hai bước thì Vĩnh Hải lại đứng vững tại chỗ giống hệt một tảng đá lớn kiên quyết không chịu động đậy, có làm cách nào cũng không thể đẩy anh nhúc nhích được, ngược lại còn bị anh nắm lấy tay.

Quỳnh Anh ngơ ngẩn một lúc, sau đó mới giãy tay ra khỏi một hồi cũng không thể giãy ra được, tức giận nói: “Trần Vĩnh Hải, anh buông tôi ra ngay!”

“Không gọi tôi là cậu Hải nữa sao?” Ánh mắt của Vĩnh Hải rơi xuống khuôn mặt cô.

Quỳnh Anh cau mày, nhớ lại những gì mà anh từng nói, cô không có tư cách để gọi tên của anh, trong lòng không ngừng trào phúng, trên mặt lại lạnh nhạt, mở miệng: “Được, cậu Hải, xin cậu hãy buông tôi ra.”

Nghe thấy cô sửa miệng nhanh như thế, Vĩnh Hải có chút không được thoải mái mà trầm mặt xuống: “Sau này cứ gọi tên của tôi đi.”

“A?” Quỳnh Anh tưởng là bản thân mình đang nghe nhầm cơ, vẻ mặt có chút ngây ngốc.

“Tôi nói, sau này cứ gọi tên của tôi đi.” Vĩnh Hải kiên nhẫn lặp lại một lần nữa.

Quỳnh Anh cười “ha ha” một tiếng: “Cậu Hải, anh thật sự là đã thay đổi một cách đầy ngoạn mục rồi đấy, người nói tôi không có tư cách được gọi thẳng tên của anh, chính là anh! Bây giờ lại bảo tôi gọi tên của anh ư, rốt cuộc anh muốn tôi phải làm sao đây?”

“Nguyễn Quỳnh Anh, chuyện trước đây, tại sao em cứ luôn phải nhớ rõ ràng như thế chứ?” Gân xanh trên trán của Vĩnh Hải nhảy dựng.

Đúng là anh đã từng nói những lời như thế, nhưng không phải bây giờ anh đã thay đổi rồi hay sao?

Quỳnh Anh hít vào một hơi thật sâu: “Không phải tôi nhớ rõ ràng, mà là anh đã mang đến cho tôi quá nhiều ký ức u ám, bảo tôi quên tôi đều không thể quên đi được, được rồi cậu Hải, buông tay tôi ra có được không? Tôi bị anh nắm đến đau quá rồi này!”

Cô nhìn anh.

Sự lạnh lùng xa cách trong mắt cô khiến cho trái tim của Vĩnh Hải như đang bị ai đó hung hăng nhéo một cái, đau đớn tột cùng.

“Rửa giúp tôi một chiếc ly đi.” Anh buông tay cô ra.

Quỳnh Anh xoa xoa cổ tay của mình: “Anh muốn ly để làm gì?”
“Rượu vang đỏ lần trước mang tới còn chưa uống hết.” Vĩnh Hải lạnh nhạt nói.

Quỳnh Anh vô thức trả lời lại một câu: “Bác sĩ đã nói, anh không được uống rượu.”

“Em đang quan tâm đến tôi đó sao?” Khóe môi của Vĩnh Hải khẽ nhếch lên, cười như không cười nhìn cô.