Vợ Yêu, Em Chạy Không Thoát

Chương 305: Quản gia Hoàng diễn kịch



Anh có thể nói mùi vị của những món ăn này cũng không tệ là bởi vì mỗi lần cô nấu ăn đều sẽ hỏi anh về mùi vị của chúng.

Lâu dần, anh cũng đã xem đó như một thói quen.

Quen đến nỗi đột nhiên cô không còn hỏi anh nữa, anh vẫn theo quán tính trả lời lại như trước đây.

“Tôi không có ý đó, cậu Hải anh vui là được rồi.” Quỳnh Anh nhàn nhạt kéo khóe miệng, tiếp tục ăn cơm.

Vĩnh Hải mím chặt môi mỏng, bưng bát canh ở bên cạnh lên húp một ngụm.

Ăn cơm xong đã gần đến tám giờ rồi.

Quỳnh Anh thu dọn bát đũa xong đi ra khỏi phòng bếp, thấy Vĩnh Hải vẫn còn ngồi ở đó xem điện thoại, không hề có ý muốn rời đi.

Cô không thể không mở miệng: “Cậu Hải, anh vẫn chưa về sao?”

Vĩnh Hải không thèm ngẩng đầu lên: “Tôi đi không nổi.”

“Tại sao?”

“Tôi uống rượu rồi.” Vĩnh Hải đưa tay ra chỉ chỉ lên bình rượu được đặt trên bàn trà.

Mặt nhỏ của Quỳnh Anh đen lại: “Anh cố ý có đúng không hả?”

“Cố ý cái gì chứ?” Vĩnh Hải nhìn cô.

Quỳnh Anh đi đến trước mặt anh: “Cố ý uống rượu, mượn cớ không đi.”

Cơ thể của Vĩnh Hải dựa về phía sau: “Em nghĩ nhiều rồi.”

“Đúng là tôi đã nghĩ nhiều rồi, hay là tôi nói đúng rồi, cậu Hải, trong lòng anh rõ ràng hơn ai hết.” Quỳnh Anh liếc nhìn anh một cái rồi đi vào phòng ngủ.

Sớm biết anh sẽ như thế thì lúc đó cô đã vứt chai rượu vang kia đi rồi.

Không nên vì nhìn thấy rượu trong chai còn nhiều như thế, vứt đi thì tiếc nên mới giữ lại.

Quỳnh Anh tức giận thở hồng hộc nghĩ, tìm quần áo ngủ từ trong tủ quần áo, chuẩn bị đi tắm rồi đi ngủ.

Cô có chút mê man, bây giờ chỉ muốn nằm lên giường rồi nhắm mắt ngủ.

Vĩnh Hải thấy Quỳnh Anh cầm đồ ngủ đi ra thì buông điện thoại trong tay xuống, hỏi: “Còn có khăn tắm mới không?”

“Làm sao? Anh vẫn còn muốn ở lại đây à?” Bước chân của Quỳnh Anh nhất thời khựng lại, kinh ngạc cùng nghi ngờ nhìn anh.

Vĩnh Hải lạnh lùng “hừ” một tiếng, không nói năng gì, ý tứ đã rất rõ ràng rồi.

Anh chính là muốn ở lại đây đấy.

Quỳnh Anh nắm chặt đồ ngủ ở trong tay, kiềm chế bản thân không phát giận: “Cậu Hải, tôi giữ cậu lại ăn một bữa cơm đã là giữ thể diện cho cậu rồi, giữ cậu qua đêm ở đây là chuyện mà tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý, cậu không lái xe được thì để Bảo Quốc đến đón cậu là được rồi.”

“Bảo Quốc đã bị tôi điều đi rồi.” Vĩnh Hải xoa mái tóc, nhẹ giọng trả lời.

Quỳnh Anh thảng thốt nhướn mày nhìn anh: “Điều đi?”

“Không phải em nói là trong tổ tình báo của anh có nội gián sao?” Vĩnh Hải vuốt ve ngón tay cái của mình, ánh mắt hơi trầm xuống.

Quỳnh Anh bị lời nói của anh làm cho kinh ngạc một trận, há miệng, một lúc sau mới tìm lại được giọng nói của mình: “Không phải là anh không tin trong bọn họ có nội gián sao?”

Bây giờ sao lại…

Hơn nữa còn điều Bảo Quốc đi riêng lẻ, lẽ nào Bảo Quốc là nội gián kia sao?

Nghĩ đến đây, trái tim của Quỳnh Anh nhất thời đập nhanh lên một nhịp, trong mắt ánh lên một tia sáng chứa vài phần hy vọng hiếm thấy.

Nếu như Bảo Quốc thật sự là nội gián, vậy thì có phải anh đã biết mấy chuyện xảy ra năm đó rồi không, những chuyện đó không hề liên quan gì đến cô cả, anh đã biết rằng cô vô tội?

“Tôi là không tin, nhưng cũng không có nghĩa là sẽ không cho người đi điều tra tổ tình báo của mình.” Vĩnh Hải rũ mi, giọng nói anh nhàn nhạt.

Quỳnh Anh nuốt một ngụm nước bọt: “Vậy Bảo Quốc…”

“Vẫn còn đang điều tra, nhưng mà lâu như thế rồi cũng không điều tra ra được gì, cậu ta chắc chắn không có vấn đề gì.”

Câu trả lời của Vĩnh Hải khiến cho trái tim đang đập loạn của Quỳnh Anh nhất thời rơi xuống vực sâu.

Bảo Quốc không phải là nội gián, tổ tình báo của anh đã điều tra rồi, cũng không có nội gián, vậy cô đang chờ mong điều gì đây?

Cô thật ngu ngốc mà, đã nói là bỏ qua đi, không thể giải quyết được hiểu lầm thì cũng chẳng sao cả, nhưng lúc này cô còn ôm ấp hy vọng, đúng là chỉ mạnh mồm mà thôi.

Quỳnh Anh thả lỏng bàn tay đang siết chặt lấy đồ ngủ của mình ra, giọng điệu lạnh nhạt bình tính: “Thật sao, nếu Bảo Quốc đã không có ở đây vậy thì anh để quản gia Hoàng đến đón anh đi.”

Nói xong, cô rút điện thoại ra, bắt đầu gọi điện thoại.

Vĩnh Hải vừa nhìn thấy động tác của cô thì sắc mặt đã trầm xuống, đứng dậy: “Em muốn tôi rời đi đến thế sao?”

“Giữa tôi và anh đã không còn bất kỳ mối quan hệ gì nữa rồi, anh ở lại chỗ của tôi, tự anh cảm thấy có điều gì đó thích hợp không? Huống chi chuyện xảy ra với tập đoàn Nguyễn Thị hôm nay, cậu Hải cũng đã thấy được rồi đấy, tôi lại không muốn bởi vì anh mà bị Tô Hồng Yên nhắm đến nữa, đến tìm anh xin giúp đỡ còn phải nhắc đến điều kiện.”

Quỳnh Anh lạnh lùng mỉa mai xong, cũng không nhìn tới khuôn mặt lãnh khốc, toàn thân tỏa ra hơi thở lạnh lẽo đến cực điểm của người đàn ông kia dù chỉ là một cái mà nghe điện thoại.

“Chú Hoàng, xin lỗi chú, đã khuya rồi còn làm phiền chú nữa, xin hỏi bây giờ chú có rảnh không ạ? Cậu Hải đang ở chỗ của cháu, anh ấy uống một ít rượu, chú có thể đến đón anh ấy về được không ạ?” Quỳnh Anh mang theo ý cười nhàn nhạt, nói chuyện với quản gia Hoàng ở đầu dây bên kia điện thoại.

Quản gia Hoàng nghe xong liền hiểu ra được cái gì đó, đột nhiên đau đớn rên rỉ nói: “Cô Quỳnh Anh à, có thể là tôi không đến được đâu cô ơi, bây giờ tôi có hơi sốt, đầu óc mơ mơ màng màng.”

“Vậy sao?” Quỳnh Anh híp mắt, có chút nghi ngờ.

Giọng nói của ông lúc nãy vẫn còn vô cùng khỏe khoắn, sao đột nhiên bây giờ lại…

“Đưa điện thoại cho tôi.” Vĩnh Hải duỗi tay, ra lệnh nói.

Quỳnh Anh nhìn anh một lát, không để ý đến anh.

Anh lấy được điện thoại thì chắc chắn sẽ bảo quản gia Hoàng không cần phải đến đây, cô còn lâu mới tin anh.

Thấy Quỳnh Anh không thèm để ý đến mình, Vĩnh Hải nắm chặt tay mình lại, gân xanh trên mu bàn tay lộ rõ lên.

Người phụ nữ này, tính tình của cô càng ngày càng khó chiều rồi đây.

“Phải đó cô Quỳnh Anh ạ, bây giờ tôi thật sự rất khó chịu, thật sự là đến không được đâu, nếu không thì cô cứ để cậu Hải ở chỗ cô một đêm đi, cho cậu ấy ngủ trên ghế sô pha là được rồi.” Quản gia Hoàng chuyển động con ngươi của mình, trên mặt bày ra bộ dạng vô cùng xảo trá, giọng nói phát ra từ cổ họng lại yếu ớt vô cùng, giống y hệt giọng điệu của một bệnh nhân đang nằm hấp hối.

Người giúp việc ở bên cạnh nhìn thấy thì đôi mặt trợn tròn cả lên.

Quỳnh Anh không biết được biểu cảm lúc này của quản gia Hoàng, cô khó xử nói: “Nhưng mà chú Hoàng ơi, cậu Hải, anh ấy…”

“Ai dô… Cô Quỳnh Anh ơi, tôi không thể nói chuyện với cô được nữa rồi, đầu tôi đau quá đi, trước tiên thì cứ thế đã nhé. Bái bai cô!” Quản gia Hoàng trực tiếp cắt ngang lời của cô, rồi cứ thế mà cúp điện thoại.

Khuôn mặt Quỳnh Anh ngơ ngác buông điện thoại xuống, ngây ngốc nhìn về phía Vĩnh Hải.

Mí mắt của Vĩnh Hải nâng lên: “Chú Hoàng nói gì với em thế?”

Khóe môi của Quỳnh Anh khẽ động đậy, không thèm trả lời anh, buông đồ ngủ trong tay xuống, quay người trở về phòng ngủ.

Không lâu sau, cô ôm một chiếc chăn ra ngoài, quăng về phía Vĩnh Hải: “Là mới đấy, tối nay anh ngủ trên ghế sô pha đi.”

Nói xong thì cầm lấy đồ ngủ đang được đặt trên ghế sô pha lên đi vào phòng tắm.

Đợi đến khi cô đã tắm xong đi ra ngoài thì không nghe thấy tiếng của Vĩnh Hải ở trên ghế sô pha, đến cả chiếc chăn lúc nãy cô mang ra cũng không nhìn thấy.

Đầu tiên thì cô có chút nghi ngờ, nghệch đầu sang một bên, sau đó đi đến phía cửa nhìn thử, muốn xem xem dép đi trong nhà của anh có ở đó không.

Nếu như có, thì chứng tỏ là anh đã rời đi rồi.

Còn nếu như không có, vậy thì chứng tỏ anh…

Ý thức được cái gì đó, con ngươi của Quỳnh Anh co rụt lại, không thèm để ý đến mái tóc vẫn đang ướt của mình mà vội vàng chạy ngay vào phòng ngủ, vừa bước vào đã thấy Vĩnh Hải đang nằm trên chiếc giường thân yêu của cô, mắt nhắm chặt lại, hô hấp ổn định, dường như đã ngủ say rồi.

Quả nhiên anh lại ở đây!

Miệng nhỏ của Quỳnh Anh bĩu lại, duỗi tay đến đẩy đẩy người đàn ông kia, muốn lắc cho người đàn ông kia tỉnh lại.

“Cậu Hải, tỉnh lại đi, đây không phải là phòng của anh đâu.” Cô vừa lay vừa rống.

Sau đó, Vĩnh Hải giống như không cảm nhận được điều gì, có lay lắc thế nào thì anh cũng không chịu tỉnh lại.

Quỳnh Anh lắc anh một hồi thì cũng mệt mỏi, chống eo thở gấp hồng hộc: “Người này sao lại có thể như thế được chứ.”

Rõ ràng là để cho anh ngủ ở trên ghế sô pha, anh thì hay rồi, trực tiếp chạy vào phòng ngủ của cô luôn.

Hơn nữa còn ngủ say như chết trên giường của cô nữa chứ, làm sao cũng không thể gọi anh dậy được.

Cô cũng không vác nổi anh, nếu cô có thể vác được thì cô chắc chắn sẽ trực tiếp vác anh vứt thẳng ra ngoài ghế sô pha.

Quỳnh Anh nhìn hai chiếc chăn ở trên giường, đều đã bị Vĩnh Hải quấn vòng quanh người mình hết, trong lòng lại dấy lên một ngọn lửa giận không tên.

Chỗ của cô có độc mỗi hai chiếc chăn, bây giờ cả hai đều bị anh bá chiếm rồi, cô còn cách nào để ra sô pha ngủ nữa đây, thật sự là tức chết cô rồi mà.

Quỳnh Anh vừa giận dữ vừa uất ức đi ra khỏi phòng ngủ, ra ngoài phòng khách sấy tóc.
Sau khi sấy khô tóc thì cô lại quay trở vào bên trong, muốn xem xem có thể lấy được một chiếc chăn đang bị Vĩnh Hải đè ra hay không.

Nhưng đúng lúc tay cô vừa chạm vào chiếc chăn thì Vĩnh Hải đột nhiên mở to mắt ra, thò một bàn tay từ trong chăn ra, chuẩn bị nắm lấy cổ tay của cô, dùng sức kéo cô nằm xuống giường.

“A!” Quỳnh Anh cả kinh hô lên một tiếng, tiếp sau đó, sau một hồi trời điên đất đảo thì cô đã ngã lăn vào lồng ngực ấm áp của người nào đó.