Vợ Yêu, Em Chạy Không Thoát

Chương 61: Ý anh ấy là sao cơ?



Nguyễn Quỳnh Anh bước đi loạng choạng, suýt nữa thì ngã xuống.

Tô Hồng Yên đến phòng Trần Vĩnh Hải?

Bọn họ muốn làm gì?

Nhận thấy sự khác thường của Nguyễn Quỳnh Anh, mắt Tô Hồng Yên lóe lên tia sáng mờ ảo, nhưng cô ấy lại giả vờ lo lắng hỏi: “Cô Quỳnh Anh, cô không sao chứ?”

“Không sao.” Nguyễn Quỳnh Anh nắm chặt tay vịn, sắc mặt tái nhợt.

“Không sao là tốt rồi, cầu thang trơn quá, sau này cô Quỳnh Anh cần chú ý hơn.” Tô Hồng Yên cười nhắc nhở.

Khóe miệng Nguyễn Quỳnh Anh giật giật, giọng khàn khàn: “Tôi biết rồi, cảm ơn cô Yên đã nhắc nhở.”

“Không có gì.”

Tùy ý đáp một câu, Tô Hồng Yên không để ý tới cô nữa, cô quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh: Vĩnh Hải, mấy tháng rồi anh không làm, đêm nay anh không thể từ chối em.”

“Không.” Trần Vĩnh Hải khẽ lắc đầu, trên mặt lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.

Cuộc nói chuyện giữa hai người khiến Nguyễn Quỳnh Anh choáng váng, như có sấm nổ trong đầu cô.

Đã mấy tháng không làm...

Cô không biết thì ra bọn họ vẫn luôn có quan hệ giường chiếu.

Dường như chuyện này đã duy trì trong một thời gian dài.

“Vậy thì lên lầu đi.” Tô Hồng Yên nắm lấy cánh tay Trần Vĩnh Hải.

Khi đi ngang qua Nguyễn Quỳnh Anh, cô ấy mỉm cười vẫy tay với Nguyễn Quỳnh Anh: “Cô Quỳnh Anh, Vĩnh Hải và tôi về phòng trước. Cô cũng nên về nghỉ ngơi sớm đi, chúc cô ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.” Nguyễn Quỳnh Anh cắn môi, cay đắng phun ra hai chữ.

Hai người sánh đôi lên lầu, nhìn đằng sau như một đôi bích nhân.

Trần Vĩnh Hải từ đầu đến cuối không thèm nhìn Nguyễn Quỳnh Anh, xem cô như không khí.

Nghe tiếng đóng cửa đi lên lầu, trên mặt Nguyễn Quỳnh Anh không còn một tia huyết sắc, những ngón tay nắm lấy lan can cũng trở nên trắng bệch.

Đây là lần thứ hai cô tận mắt nhìn thấy anh lên giường với người phụ nữ khác.

Nhưng cô không dám ngăn cản, và không thể ngăn cản.

Cô đau đớn nhắm mắt lại, trái tim rỉ máu.

Quản gia Hoàng vừa xử lý xong mọi việc, từ ngoài bước vào, nhìn thấy cô đang đứng trên cầu thang với dáng vẻ sa sút tinh thần, anh bước tới hỏi: “Cô Quỳnh Anh, cô làm gì ở đây?”

“Không có gì, tôi đang suy nghĩ một chuyện.” Nguyễn Quỳnh Anh gượng cười, nhẹ giọng đáp.

Quản gia Hoàng nhận ra cô đang nói dối, anh đưa khăn giấy: “Hai người lại cãi nha à?”

“Không.” Nguyễn Quỳnh Anh lắc đầu với đôi mắt mờ mịt, giọng nói nhỏ đến mức khó có thể nghe thấy.

Biết cô không muốn nói, quản gia Hoàng cũng không ép cô: “Nếu đã không có thì Cô Quỳnh Anh hãy về phòng đợi đi, cũng muộn rồi.”

Nói xong anh ta quay lưng bỏ đi.

Nguyễn Quỳnh Anh nắm chặt tay, vội vàng ngăn lại: “Anh Hoàng!”

“Cô Quỳnh Anh có chuyện gì sao?” Quản gia Hoàng dừng lại, nghiêng đầu nhìn cô.

Nguyễn Quỳnh Anh liếc nhìn lên lầu, nhanh chóng thu lại ánh mắt, do dự nói: “Tôi muốn biết chính xác mối quan hệ giữa Vĩnh Hải và cô Yên.”

Mấy ngày nay cô vẫn luôn muốn biết đáp án câu hỏi này.

Trần Vĩnh Hải yêu Tô Hồng Yên, bốn năm trước anh đã không ngại biến cô thành người thay thế Tô Hồng Yên, nhưng tại sao anh lại không đính hôn với Tô Hồng Yên?

Rõ ràng quan hệ của bọn họ tốt như vậy.

Ngoài ra còn Tô Hồng Yên, cô không biết liệu Tô Hồng Yên có tình cảm với Trần Vĩnh Hải hay không, nhưng cô ấy đã đồng ý ngủ với Trần Vĩnh Hải thì chắc hẳn là có tình cảm.

Nhưng Tô Hồng Yên hoàn toàn không bận tâm đến sự tồn tại của cô, điều này thật kỳ lạ.

“Cô Quỳnh Anh, câu hỏi của cô thực sự làm khó tôi.” Quản gia Hoàng gãi đầu và tỏ vẻ xin lỗi.

Nguyễn Quỳnh Anh kinh ngạc mở miệng: “Anh không biết?”

“Tôi không biết, tôi chỉ biết rằng Trần Vĩnh Hải rất tốt với cô Yên, tốt đến mức có thể đào tận tâm can, nhưng tôi không thể hiểu được mối quan hệ giữa họ.” Quản gia Hoàng cười bất lực với cô.

Trong bốn năm qua, Trần Vĩnh Hải và cô Yên rất thân thiết, cũng rất cưng chiều cô Yên, thậm chí đến mức muốn gì được đó.

Lúc đầu, anh nghĩ rằng Trần Vĩnh Hải đã bỏ Cô Quỳnh Anh và yêu cô Yên, nhưng khi ông chủ đề nghị để Trần Vĩnh Hải kết hôn với cô Yên thì Trần Vĩnh Hải lại không do dự từ chối.

Sau khi từ chối, Trần Vĩnh Hải vẫn thân thiết với cô Yên, có khi hai người đóng cửa vào phòng không biết đang làm những gì.

Tóm lại, mối quan hệ giữa Trần Vĩnh Hải và cô Yên thực sự rất bí ẩn.

“Tôi hiểu rồi, cảm ơn anh Hoàng.” Nguyễn Quỳnh Anh thả lỏng lòng bàn tay đang nắm chặt, nở một nụ cười gượng gạo, cố nén sự thất vọng trong lòng.

Cô có thể nhìn ra được là anh Hoàng không nói dối, anh ta thực sự không biết mối quan hệ thực sự giữa Trần Vĩnh Hải và Tô Hồng Yên.

Đến quản gia Hoàng còn không biết thì hẳn là không ai có thể nói cho cô biết.

“Cám ơn thì không cần, tôi cũng không giúp được gì cho cô, Cô Quỳnh Anh mau đi nghỉ ngơi đi, tôi cũng về đây.” Quản gia Hoàng khoát tay rời đi.

Nguyễn Quỳnh Anh đứng tại chỗ vài giây rồi mới từ từ bước lên lầu.

Phòng của cô nằm cuối hành lang, nhất định phải đi qua phòng của Trần Vĩnh Hải.

Cô đứng trước cửa phòng Trần Vĩnh Hải, theo bản năng dừng lại.

Trong phòng, một tia sáng lọt ra từ khe cửa, Nguyễn Quỳnh Anh mím môi nhìn.

Không biết là do hiệu quả cách âm quá tốt, hay là tiếng ồn bên trong quá nhỏ, cô không thể nghe thấy một tiếng động nào, càng không biết bên trong đã tiến hành bước kia chưa.

Có thể lúc này, Trần Vĩnh Hải đang hôn Tô Hồng Yên một cách trìu mến, đè lên Tô Hồng Yên nhiệt tình đòi.

Nghĩ đến đây, lòng Nguyễn Quỳnh Anh đau nhói, cô không chịu được nữa, xoa xoa mặt, ngây ngốc quay về phòng, cả đêm ngủ không ngon giấc.

Ngày hôm sau, Nguyễn Quỳnh Anh đi xuống cầu thang với hai mắt thâm quầng.

Nhìn thấy cô như vậy, Tô Hồng Yên mới mở miệng kêu lên: “Cô Quỳnh Anh, tối hôm qua cô không ngủ ngon sao?”

“Tôi gặp ác mộng.” Nguyễn Quỳnh Anh liếc cô, giọng nói lạnh lùng.

“Vậy tôi sẽ pha cho cô một tách trà an thần.” Tô Hồng Yên nói xong liền đi vào bếp.

Nguyễn Quỳnh Anh không kịp ngăn ngăn cô ấy lại, vì vậy cô ngồi trên ghế sô pha chờ cô ấy trở lại và nói cảm ơn.

Lúc này, Trần Vĩnh Hải từ tầng trên đi xuống.

Nguyễn Quỳnh Anh đứng dậy nhìn anh: “Trần Vĩnh Hải, chào buổi sáng.”

Cô nghĩ anh đã đến công ty rồi.

Bình thường giờ này, anh đều không ở biệt thự.

Nghe thấy giọng Nguyễn Quỳnh Anh, Trần Vĩnh Hải nhìn sang, ngay lúc nhìn thấy cô, lông mày anh khẽ cau lại: “Nguyễn Quỳnh Anh, cô làm sao vậy?”

“Hả?” Nguyễn Quỳnh Anh sửng sốt, vẻ mặt khó hiểu.

Cô cũng muốn biết mình đã làm gì.

Trần Vĩnh Hải bĩu môi, bất mãn nói: “Ngủ không ngon thì thử tìm cách ngủ ngon đi. Ra ngoài với hai quầng thâm mắt, cô còn muốn dọa ai?”

Thì ra là muốn nói đến chuyện này.

Nguyễn Quỳnh Anh cười bất lực, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi anh, lần sau tôi sẽ chú ý.”

Thực ra lúc vừa rửa mặt vừa soi gương cô cũng sửng sốt vì quầng thâm mắt, chưa bao giờ cô bị thâm mắt nặng như vậy, khuôn mặt tiêu tụy, trạng thái tinh thần rất tệ, việc anh lên giường với Tô Hồng Yên đã dày vò cô suốt một đêm.

Cho đến bây giờ, nó vẫn còn vương vấn trong tâm trí cô.

“Cô Quỳnh Anh, trà an thần đã chuẩn bị xong.” Tô Hồng Yên từ trong bếp hào hứng bưng một tách trà ra.

Nhìn thấy Trần Vĩnh Hải, cô ấy ngây người ra, sau đó mỉm cười và chớp mắt hỏi: “Vĩnh Hải, đêm qua ngủ thế nào?”

Sắc mặt lạnh lùng của Trần Vĩnh Hải dịu đi một chút: “Không tệ.”

“Có vẻ như kỹ thuật của em vẫn chưa thụt lùi.” Tô Hồng Yên nói, trên mặt lộ ra vẻ đắc thắng.

Nguyễn Quỳnh Anh nghe không nổi nữa, tim đau như kim châm, nhấc chân rời khỏi đây.

Tô Hồng Yên chú ý tới cô, giống như nhớ ra cái gì, cô trừng mắt nhìn Trần Vĩnh Hải: “Vĩnh Hải, đều là anh, suýt chút nữa em đã quên trà an thần cho Cô Quỳnh Anh.”

“Trong biệt thự có người giúp việc, tại sao em phải chuẩn bị?” Vẻ mặt Trần Vĩnh Hải nhất thời trở nên lạnh lùng, ánh mắt quét qua Nguyễn Quỳnh Anh.
Bị đôi mắt lạnh lùng của anh nhìn qua, lưng Nguyễn Quỳnh Anh bất giác cứng lại.

Ý anh ấy là sao cơ?

Đang trách cô sai Tô Hồng Yên pha trà sao?