Vợ Yêu, Em Chạy Không Thoát

Chương 72



“Đúng vậy, ngày hôm qua anh uống chút rượu, có lẽ là có chút táo bạo làm cho cô…”

“Cô Yên.” Nguyễn Quỳnh Anh nghiêm mặt ngắt lời cô ấy: “Thật ra, chuyện này thật sự không liên quan gì đến anh Hải cả, lúc sáng tôi bị ngã.”

“Đừng nói giúp anh ấy.” Tô Hồng Yên chống nạnh, vẻ mặt tức giận nói: “Anh Hải cũng thật là, làm sao có thể đối đãi khác biệt như vậy chứ, hiện tại cô rõ ràng cũng là người phụ nữ của anh ấy mà.”

Từ ‘cũng’ được cô ây nhấn mạnh.

Tô Hồng Yên cũng đang ngầm thừa nhận rằng cô ấy là phụ nữ của Trần Vĩnh Hải! Nguyễn Quỳnh Anh tự nghĩ.

Cười tự giễu rồi lắc đầu: “Chuyện này khác…”

Hai trong số họ, một là tình yêu đích thực và một là thế thân, tất nhiên, Trần Vĩnh Hải sẽ đối xử với họ khác nhau.

Tô Hồng Yên là tình yêu đích thật của anh ấy, đã là yêu thì đương nhiên phải dịu dàng.

Mà cô chỉ là tình nhân và là người thế thân của Tô Hồng Yên, chỉ để phát tiết thôi, đâu quan tâm nhiều như vậy.

Nhưng trong lòng cô không thể không cảm thấy khó chịu.

Cô cũng hy vọng anh có thể nhẹ nhàng với cô một chút, ít nhất đừng để khi làm cái kia cũng để cô chỉ thấy đau đớn.

Nhưng nhìn chuyện đêm qua, rõ ràng là không thể.

Nhìn thấy Nguyễn Quỳnh Anh lơ đãng, trong mắt Tô Hồng Yên hiện lên một tia bất mãn, cô ấy vươn tay vẫy vẫy trước mặt cô: “Cô Quỳnh Anh đang suy nghĩ gì vậy?”

“Không có chuyện gì.” Nguyễn Quỳnh Anh nhíu mi tâm lại, nhẹ nhàng lắc đầu, “Cô Yên, cô cứ tự nhiên đi, tôi đi ra ngoài trước.”

Dù sao đây cũng là cà phê mà Trần Vĩnh Hải muốn uống nên cô không sợ Tô Hồng Yên sẽ bỏ thứ gì vào đó.

“Cùng nhau đi đi.” Tô Hồng Yên đột nhiên nói.

Đương nhiên Nguyễn Quỳnh Anh không thể nói thêm bất cứ điều gì, gật đầu.

Cô không thể từ chối.

Đến phòng khách đảo mắt một cái đúng lúc nhìn thấy Trần Vĩnh Hải từ trên lầu đi xuống.

Nhớ lại những gì anh đã nói trong phòng, Nguyễn Quỳnh Anh rụt cổ lại muốn giảm cảm giác tồn tại của mình.

Nhưng người đàn ông thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn cô một cái.

Cô vừa cảm thấy may mắn vừa thất vọng.

Ngồi xuống ghế sô pha, Nguyễn Quỳnh Anh nhìn thấy Tô Hồng Yên bĩu môi, bất mãn đi về phía Trần Vĩnh Hải: “Anh Hải, đã nói rồi lúc có em ở đây thì để em đeo cà vạt cho anh. Sao anh lại tự làm?”

“Vậy thì để em thắt lại đi.” Trần Vĩnh Hải nhếch môi mang theo vẻ cưng chiều, đưa tay kéo cà vạt trên cổ anh ra, đưa cho cô ấy.

Cô ấy ngay lập tức nở nụ cười: “Vậy thì còn được.”

Thắt cà vạt xong, Tô Hồng Yên quay sang hỏi Nguyễn Quỳnh Anh: “Cô Quỳnh Anh, cô có thể giúp tôi xem có bị lệch chỗ nào hay không?”

Nguyễn Quỳnh Anh ánh mắt lóe lên, nhìn nhanh chóng nhìn thoáng qua: “Không có, rất đẹp.”

“Vậy là tốt rồi!” Tô Hồng Yên kiêu ngạo nâng cằm.

Trần Vĩnh Hải nhìn cô, sự dịu dàng trong mắt biến mất.

Nhìn cảnh này, Nguyễn Quỳnh Anh sụt sịt và không khỏi cảm thấy đau xót.

Anh ấy thực sự rất yêu Tô Hồng Yên.

Sự suy sụp của Nguyễn Quỳnh Anh rơi vào trong khóe mắt của Trần Vĩnh Hải, anh bỏ đi khuôn mặt tươi cười, híp mắt một cái rồi nhìn qua cô, ánh mắt của anh giống như thanh kiếm sắc bén xuyên qua.

“Nguyễn Quỳnh Anh, tôi đã nói rằng cô phải ở trong phòng, không được phép di chuyển lung tung.” Anh bắt đầu khởi binh vấn tội.

Chuyện gì đã xảy ra?

Tô Hồng Yên mờ mịt đứng sang một bên, quay sang nhìn Trần Vĩnh Hải rồi lại nhìn sang Nguyễn Quỳnh Anh.

Chỉ nhìn thấy Nguyễn Quỳnh Anh rụt cổ lại, rụt rè đứng lên, thấp giọng nói: “Có…”

Cô cũng muốn nằm yên trên giường lắm chứ, dù sao thì lúc ấy cả người đều đau.

Nhưng nghĩ đến việc anh nói muốn uống cà phê vào buổi sáng, cô chỉ có thể nhịn đau, cắn răng đi xuống lầu.

Cô không phải cố ý không nghe lời anh.

“Cô thật sự rất giỏi!” Trần Vĩnh Hải tức giận cười, vươn tay nhéo cằm cô, ép cô ngẩng đầu, giọng nói lạnh lùng đến đáng sợ: “Nhớ kỹ, đây là lần cuối cùng!”

Nếu cô không làm bản thân mình bị thương thì anh cần gì phải nhân từ với cô như vậy.

Cằm dưới bị niết đau khiến Nguyễn Quỳnh Anh nhăn mặt lại, cô nhếch miệng cười: “Anh Hải, xin anh buông tôi ra đi…”

Trần Vĩnh Hải đứng im bất động!

Nhìn thấy cảnh này, Tô Hồng Yên mơ hồ cong môi, nhưng ngay sau đó, cô ấy chuyển sang vẻ mặt lo lắng: “Anh Hải, buông cô Quỳnh Anh ra đi, cô ấy có vẻ rất đau!”

Trần Vĩnh Hải nghe vậy, đầu tiên là liếc nhìn cô ấy một cái, sau đó nhìn đến hốc mắt đau đớn đầy nước mắt của Nguyễn Quỳnh Anh, lửa giận trong mắt rút đi, anh buông lỏng tay ra.

Anh nhìn chằm chằm nước mắt trên tay, trong mắt đầy vẻ chán ghét.

Tô Hồng Yên nhìn thấy, cô ấy lấy khăn ướt trong túi xách ra, đưa qua: “Dùng cái này.”

Không ai trong số họ quan tâm đến Nguyễn Quỳnh Anh đang ngã trên ghế sô pha ho khan, ăn ý hoàn toàn phớt lờ cô ấy.

“Đúng rồi, anh Hải, chuyện ở nhà cũ ngày hôm qua em muốn giải thích với anh, em thật sự không ngờ ba mẹ lại…”

Trước khi Tô Hồng Yên nói xong, Trần Vĩnh Hải đã đặt một tay lên đầu cô ấy, “Anh biết, không liên quan gì đến em.”

“Anh thật sự không trách em sao? Chính em đã kêu anh đi dự tiệc với em.” Tô Hồng Yên kéo ống tay áo anh, thận trọng hỏi.

Trần Vĩnh Hải cười khẽ: “Em không làm gì có lỗi với anh, tại sao anh phải trách em?”

Nói xong, anh như có như không liếc nhìn Nguyễn Quỳnh Anh.

Cô có thể nghe thấy ám chỉ trong lời nói của anh.

Anh nói chuyện chia tay lúc trước sao? Nguyễn Quỳnh Anh nhìn xuống.

Ngay sau đó, điện thoại di động trong túi cô vang lên, thấy là số của đồn cảnh sát, không quan tâm Trần Vĩnh Hải và Tô Hồng Yên đang có mặt ở đây, cô lập tức bắt máy.

Vài giây sau, cô đột ngột đứng lên, vẻ mặt sợ hãi: “Cái gì? Tần Liên bị sảy thai?”

Nghe thấy câu này, lông mày của Trần Vĩnh Hải nhăn lại, trong mắt Tô Hồng Yên lộ ra vẻ thú vị.

“Vâng, chúng tôi cũng rất ngạc nhiên.” Nhân viên cảnh sát bên kia bày tỏ lời xin lỗi.

Không ai ngờ rằng Lê Diệu Ngọc đã mang thai.

Nguyễn Quỳnh Anh cũng rất bất ngờ, nhất thời trong lòng cảm thấy như một mớ hỗn độn.

“Làm thế nào mà bà ta lại sảy thai?” Khi cô hỏi, ánh mắt cũng liếc nhìn Trần Vĩnh Hải một cái.

Trần Vĩnh Khải mím môi mỏng, ánh mắt nặng nề nhìn cô.

Ý cô là gì? Nghi ngờ anh đã làm điều đó?

“Là như thế này, chúng ta bắt được một người phụ nữ côn đồ gây chuyện, sau đó không biết đã xảy ra chuyện gì cô ta đánh nhau với bà Lê Diệu Ngọc, trong lúc xảy ra xô xát không may đánh trúng bụng bà Lê Diệu Ngọc, cho nên…”

Vì vậy Lê Diệu Ngọc ngoài ý muốn bị sảy thai.

Nguyễn Quỳnh Anh im lặng vài giây: “Bây giờ, bà ta như thế nào rồi?”

Người bên đồn cảnh sát trả lời: “Đã được đưa đến bệnh viện. Ngoài ra, cô Quỳnh Anh, với tư cách là người báo án nên khi nghi phạm gặp tai nạn, phiền cô đến đồn cảnh sát để lập biên bản khác.”

Không ai biết liệu vụ tai nạn của nghi phạm có liên quan đến người báo án hay không.

Nguyễn Quỳnh Anh hiểu được ý tứ của bên đồn cảnh sát, bình tĩnh nói: “Được rồi, tôi sẽ đến đó một lát.”

Cô dừng một chút.

Cô siết chặt điện thoại, ngẩng đầu lên đã bắt gặp đôi mắt sâu thẳm của Trần Vĩnh Hải.

“Lê Diệu Ngọc bị sẩy thai?” Anh lạnh lùng nói.

Anh ấy đã nghe thấy cuộc nói chuyện vừa rồi.

Nguyễn Quỳnh Anh sững người, nghiêm túc gật đầu: “Ừm, bên đồn cảnh sát nói như vậy, tôi sẽ đến đó tìm hiểu tình hình một chút.”

“Ăn sáng xong rồi nói.”
Trần Vĩnh Hải lãnh đạm nói xong câu này xong thì săn sóc dẫn Tô Hồng Yên bước đến nhà ăn.

Nguyễn Quỳnh Anh do dự hai giây, nhưng vẫn chọn đồng ý.

Buổi sáng cô đã chọc giận anh một lần rồi, lại vừa mới bị anh đã siết cằm chất vấn, cô không thể chọc giận anh thêm một lần nữa.