“Anh Hải?” Nguyễn Quỳnh Anh kinh ngạc nhìn người đàn ông bên cạnh, mở miệng nói: “Sao anh lại ở đây?”
Lúc này, anh nên ở Tập đoàn Vĩnh Phát với Tô Hồng Yên mới đúng.
Đối với sự tò mò của cô, Trần Vĩnh Hải ngoảnh mặt làm ngơ, mặt lạnh lùng, ánh mắt chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, coi cô như không khí.
Cô khẽ thở dài, Nguyễn Quỳnh Anh cúi đầu cười khổ.
Quả nhiên cô lại bị anh coi thường.
Cô thu hồi mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bầu không khí trong xe ngưng trệ.
Bảo Quốc thấy vậy, có chút không tự nhiên mở miệng nói chuyện phá vỡ sự im lặng: “Thực ra, anh Hải đang ăn với khách hàng, lúc trở về đi ngang qua đây thì nhìn nhìn thấy cô. Vừa đúng lúc chúng tôi có việc phải quay về biệt thự nên thuận tiện đưa cô Quỳnh Anh về cùng.”
“Là như vậy à?” Nguyễn Quỳnh Anh nghiêng đầu, người đàn ông vẫn tỏ vẻ lãnh đạm.
Bảo Quốc xoay tay lái: “Ừm”
Cũng không hoàn toàn là như vậy.
Đồn cảnh sát đã gọi và nói với anh Hải rằng cô Quỳnh Anh đã đến bệnh viện.
Sau đó anh Hải bảo anh ta lái xe tới, nói trắng ra là đặc biệt để đón cô Quỳnh Anh.
Nhưng anh ta không thể nói ra những lời này.
“Thì ra là như vậy.” Nguyễn Quỳnh Anh đột nhiên hơi nâng cằm, tin tưởng.
Lời giải thích của Bảo Quốc rất hợp lý, cô cũng không nghĩ rằng Trần Vĩnh Hải đến đón cô.
Nói đến đây, cô cũng nên cảm ơn Trần Vĩnh Hải, thấy cô không lái xe đi, nhân tiện cho cô quá giang.
Nghĩ về điều này, Nguyễn Quỳnh Anh nở một nụ cười với người đàn ông.
Người đang ông nhìn sang, cau chặt lông mày, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét: “Cười vô cùng xấu!”
“...” Nụ cười trên mặt đột nhiên đông lại, Nguyễn Quỳnh Anh chậm rãi cúi đầu, trong lòng cảm thấy tủi thân.
Cô cũng không hề xấu xí.
Đúng rồi, không liên quan gì đến ngoại hình, nếu một người bị ghét bỏ thì dù có đẹp giống thần tiên cũng sẽ bị ghét bỏ.
Mà Trần Vĩnh Hải đối với cô cũng giống vậy.
Suốt đường đi không có ai nói lồi nào cả.
Về đến biệt thự, trời đã gần chiều.
Theo sau Trần Vĩnh Hải vào phòng khách, Nguyễn Quỳnh Anh đã nhìn thấy Tô Hồng Yên đang nói chuyện điện thoại với người ta.
Tô Hồng Yên cũng nhìn thấy bọn họ, ánh mắt lóe lên, nói với người ở đầu dây bên kia: “Được rồi, tôi hiểu rồi, tôi sẽ không nói chuyện với anh nữa.”
Sau đó kết thúc cuộc diện thoại.
“Anh Hải, sao anh đã trở lại? Còn đi cùng với cô Quỳnh Anh nữa…” Cất điện thoại, Tô Hồng Yên dùng ánh mắt nghi ngờ đảo qua Nguyễn Quỳnh Anh và Trần Vĩnh Hải, cuối cùng dán chặt vào Trần Vĩnh Hải.
Đôi môi của Nguyễn Quỳnh Anh khẽ nhúc nhích, vừa định trả lời liền nghe thấy giọng nói dịu dàng của người đàn ông: “Gặp nhau trên đường.”
“Thật sao?” Tô Hồng Yên không tin, ánh mắt như có như không rơi vào trên mặt Nguyễn Quỳnh Anh.
Nguyễn Quỳnh Anh khẽ gật đầu với cô: “Những gì anh Hải nói là sự thật.”
“Thật sự là trùng hợp.” Tô Hồng Yên cười, trong mắt tràn đầy khó tin.
Nguyễn Quỳnh Anh biết nó sẽ như vậy nên không giải thích quá nhiều, đôi khi giải thích quá nhiều lại càng đáng ngờ.
Thật ra, nếu không phải Bảo Quốc, cô sẽ không tin rằng việc Trần Vĩnh Hải xuất hiện ở bệnh viện là một sự tình cờ.
Nguyễn Quỳnh Anh nhìn Trần Vĩnh Hải, thấy anh ta búng trán Tô Hồng Yên, vẻ mặt vô cùng dịu dàng: “Được rồi, đừng nghĩ nhiều, buổi tối đến phòng anh.”
“Anh lại phát tác nữa à?” Tô Hồng Yên giật mình, vẻ mặt lo lắng.
Phát tác?
Phát tác cái gì?
Nguyễn Quỳnh Anh nheo đôi mắt lại và phát hiện cô nghe không thể hiểu được cuộc trò chuyện của họ.
Trần Vĩnh Hải yêu cầu Tô Hồng Yên về phòng của mình, không phải là vì chuyện đó sao?
Nhưng nhìn vẻ mặt căng thẳng của Tô Hồng Yên, dường như còn có một bí mật khác nữa.
Nguyễn Quỳnh Anh lại nhìn Trần Vĩnh Hải và Tô Hồng Yên, trong lòng có rất nhiều nghi vấn nhưng cuối cùng cô từ bỏ việc dò hỏi.
Bởi vì cô biết rằng sau khi hỏi sẽ không có kết quả.
Chuyện bí mật giữa họ cũng không cho phép người thứ ba xen vào.
Hít mũi, kiềm chế nỗi cô đơn trong lòng, Nguyễn Quỳnh Anh thì thào: “Anh Hải, cô Yến, hai người nói chuyện trước đi, tôi về phòng thay quần áo.”
Nói rồi đi thẳng lên lầu.
Tô Hồng Yên nhìn về phía cầu thang trống trải: “Ách, cô Quỳnh anh có vẻ không vui."”
“Đừng chen vào chuyện của cô ấy.” Môi Trần Vĩnh Hải khẽ nhúc nhích, và ánh mắt khó hiểu của anh rơi xuống cầu thang.
Tô Hồng Yên nhún nhún vai, sau đó hỏi: “Anh Hải, anh vẫn chưa trả lời em, chứng đau đầu lại tái phát à?” l
“Hiện tại không có.” Trần Vĩnh Hải xoa xoa hai bên thái dương sưng tấy, dỡ bỏ sự lạnh lùng trong mắt, thay vào đó là nét mệt mỏi: “Buổi sáng có đau đầu một chút.”
Buổi sáng?
Ánh mắt Tô Hồng Yên ngưng trọng một chút, âm lượng tăng lên: “Có phải là khi anh dẫn em đi tham quan Tập đoàn Vĩnh Phát không tại sao anh không nói cho em biết?”
“Không phải em muốn làm trợ lý bên cạnh anh à, đương nhiên đưa em đi loanh quanh thì quan trọng hơn.” Trần Vĩnh Hải gãi gãi mũi của cô ấy, trên mặt mang theo một nụ cười cưng chiều.
Hai mắt Tô Hồng Yên đỏ bừng, cô ấy nhào vào trong vòng tay anh, suýt chút nữa đã khóc lên: “Anh Hải, anh thật tốt với em.”
Người đàn ông bị động tác đột ngột của cô làm cho giật mình, nhưng anh không đẩy cô ấy ra nhưng cũng không đưa tay ra ôm cô ấy lại, chỉ đứng đó để cô ấy ôm mình.
“Em là người mà anh tin tưởng nhất, đương nhiên anh sẽ đối xử tốt với em.” Anh nhẹ giọng nói.
Tô Hồng Yên mí mắt rũ xuống và giọng điệu mang theo ý thăm dò không thể nhận ra: “Vậy thì… anh Hải, nếu em làm điều gì có lỗi với anh, liệu anh có còn đối xử với em như thế này không? Anh có đối xử với em như đối xử với cô Quỳnh Anh không?”
Nghe vậy, Trần Vĩnh Hải nhíu mày, anh nhẹ nhàng đẩy cô ấy ra, ánh mắt sắc bén: “Vậy là em đã làm sao?”
“Đương nhiên không phải.” Tô Hồng Yên chống lại ánh mắt của anh, cười rất bình tĩnh.
Trần Vĩnh Hải nhìn cô một cái, ánh mắt sắc bén nhắm lại, trở lại vẻ dịu dàng: “Như vậy còn chưa đủ, chỉ cần em không phản bội anh, anh sẽ luôn đối xử tốt với em.”
“Vậy bây giờ cô Quỳnh Anh hẳn là rất hối hận đi. Nếu lúc trước cô ấy không chia tay với anh thì bây giờ cô ấy mới là người được anh cưng chiều rồi.” Tô Hồng Yên nói, thở dài tiếc nuối, nhưng trong lòng lại mỉm cười.
Sắc mặt của Trần Vĩnh Hải lập tức trở nên xanh mét, cảm xúc trong mắt trở nên rất khó coi, anh hung hăng nắm cổ tay cô ấy lại giống như muốn đập nát, giọng nói cực kỳ lạnh lùng: “Sau này không được nhắc đến những lời tương tự như vậy nữa, biết không?”
Cổ tay giống như bị mất đi tri giác, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Tô Hồng Yên nhàn nhạt gật đầu: “... Em biết rồi”
Cô ấy không dám nghi ngờ những gì anh nói lúc này, cô biết anh thật sự rất tức giận.
Trong lòng thầm hối hận, sớm biết như vậy bản thân cũng không nên đắc ý như vậy, trước mặt anh lại nhắc tới Nguyễn Quỳnh Anh.
Tô Hồng Yên nghĩ nghĩ, cổ tay đau nhức khiến sắc mặt cô ấy trở nên vặn vẹo, cô ta nước mắt lưng tròng nhìn Trần Vĩnh Hải: “Anh Hải, em cảm thấy rất đau…”
Nhìn thấy bộ dáng chực khóc của cô ấy, trong đầu Trần Vĩnh Hải nhanh chóng hiện lên một khuôn mặt nhỏ nhắn giống cô, trái tim anh chợt dịu lại, buông tay cô ấy ra: “Đau sẽ nhớ lâu, không hy vọng lần sau em sẽ tái phạm, Hồng Yên nhớ kỹ chưa?”
“Ừm…” Tô Hồng Yên ủy khuất đáp lại, cúi đầu không nhìn ra cảm xúc trong mắt anh.
Trần Vĩnh Hải xoa xoa mái tóc của cô, sự lãnh đạm và tức giận của anh hoàn toàn tan biến: “Anh sẽ đến phòng làm việc để tổ chức một cuộc họp video, lát nữa anh sẽ xuống cùng em.”
“Được.” Sau khi lau mắt, Tô Hồng Yên miễn cưỡng cười với anh.
Trần Vĩnh Hải kéo cà vạt và lướt qua cô ấy bước lên lầu.
Vừa đến tầng ba anh đã gặp Nguyễn Quỳnh Anh từ trong phòng đi ra sau khi thay quần áo.
Cô nhìn anh, có chút giật mình: “Anh Hải.”
Tại sao khi đi lại không có tiếng động, quay lại thì thấy vẻ mặt lạnh lùng của anh thật sự rất đáng sợ.
Nghe thấy trong giọng nói của cô có chút run rẩy, Trần Vĩnh Hải liếc nhìn cô, vẻ khinh thường trong mắt không che giấu được, mặc kệ cô, đi thẳng vào phòng làm việc.
Có phải cô ấy đang bị khinh thường?
Hơn nũa dường như cô cũng không làm gì cả, sự khinh thường này thực sự không thể giải thích được. Nguyễn Quỳnh Anh chớp mắt, có chút dở khóc dở cười, nhưng cũng không nghĩ nhiều, nhấc chân đi xuống lầu.
Ở vài bậc thang cuối cùng cô bị sốc khi nhìn thấy Tô Hồng Yên với đôi mắt đỏ hoe.