Nguyễn Quỳnh Anh giật mình, mở miệng nói: “Ngươi nói cái này là có ý gì?”
Bốn năm trước cô đã làm bị thương Trần Vĩnh Hải là như thế nào?
Rõ ràng là cô chia tay, cùng lắm là làm anh mất mặt và dẫm lên lòng tự trọng của anh, cho nên anh mới trả đữa cô như bây giờ.
Nhưng cô không làm Trần Vĩnh Hải bị thương.
Nhìn dáng vẻ không biết gì của Nguyễn Quỳnh Anh, ánh mắt Bảo Quốc lóe lên, tức giận chế nhạo: “Ý cô là gì? Là bởi vì bốn năm trước cô đã chia tay với anh Hải nên mới khiến anh Hải...”
Nói đến đây, anh đột ngột dừng lại.
Nguyễn Quỳnh Anh trong lòng nổi lên hiếu kỳ : “Anh mới nói cái gì, anh nói lại đi!”
Trực giác nói với cô rằng có chuyện nghiêm trọng đã xảy ra với Trần Vĩnh Hải.
Hơn nữa việc này cô ta không thể tin được và không thể chấp nhận nó.
Bảo Quốc đã bình tĩnh lại, nhìn chằm chằm cửa phòng phẫu thuật mà không nhìn Nguyễn Quỳnh Anh, giọng điệu cực kỳ lạnh lùng: “Không có chuyện gì, muốn biết thì cứ tự mình hỏi anh Hải.”
Nguyễn Quỳnh Anh tắc nghẹn, không nói nên lời.
Hỏi Trần Vĩnh Hải?
Anh ấy nói với cô mới là lạ!
Bây giờ anh ấy không phải là người vui vẻ của bốn năm trước mà là một người thích giấu kín mọi chuyện trong lòng, sẽ không bao giờ nói ra những điều mình không muốn mọi người biết.
Đôi khi, cô ghét tính cách này của anh ta.
Bảo Quốc không muốn nói rõ ràng, Nguyễn Quỳnh Anh cũng không tiếp tục chất vấn.
Bí mật quyết định, sau khi Trần Vĩnh Hải tỉnh dậy, cô sẽ từ từ hỏi anh xem chuyện gì đã xảy ra.
Cô thực sự muốn biết rằng, bốn năm trước cô đã làm tổn thương anh như thế nào.
Cũng không biết đã qua bao lâu, đèn trên cửa phòng phẫu thuật cuối cùng cũng tắt, Trần Cận Phong bước ra.
Nguyễn Quỳnh Anh cùng Bảo Quốc tiến lên, cô lên tiếng trước Bảo Quốc hỏi: “Cận Phong, anh ấy thế nào?”
“Vết thương đã được khâu lại, một phần máu mất đi cũng được truyền lại, nhưng chấn thương sọ não hơi nghiêm trọng, chấn động ở trung tâm não.”
Quả nhiên là não có chấn động?
Nguyễn Quỳnh Anh nắm lấy vạt áo của anh ta: “Chấn động có để lại di chứng gì không?”
“Không rõ lắm, nhưng tôi nghĩ sẽ là tai họa ngàn năm. Anh Hải, một người đàn ông máu lạnh chắc không có vấn đề gì, nhưng anh ấy cần phải nằm viện vài ngày để quan sát.” Trần Cận Phong đẩy kính, trào phúng chế giễu nói.
Bảo Quốc tức giận muốn đánh anh ta: “Đồ khốn nạn, anh nói cái gì vậy?”
Trần Cận Phong không để ý đến anh ta, nhìn Nguyễn Quỳnh Anh, vẻ mặt lập tức trở nên dịu dàng: “Quỳnh Anh, anh đi rửa tay trước đã, anh đụng vào người như anh Hải thì cảm thấy bẩn quá.”
Nói xong, trong mắt chợt lóe một tia sáng, anh xoay người rời đi.
Nguyễn Quỳnh Anh không coi trọng anh ta bằng Trần Vĩnh Hải, mặc dù anh ta cảm thấy hơi khó chịu nhưng anh ta không nói gì cả.
Chỉ là anh ta vẫn còn ghi hận lần Trần Vĩnh Hải đánh anh.
“Tôi sẽ làm thủ tục xuất viện cho anh Hải.” Bảo Quốc nói.
Xuất viện?
Nguyễn Quỳnh Anh gọi cho anh ta: “Nhưng Cận Phong vừa nói rồi, anh Hải cần nhập viện để quan sát thêm.”
Chỉ có ở bên này, cô mới có thể gọi một tiếng anh Hải.
Bảo Quốc quay đầu khinh thường nhìn Nguyễn Quỳnh Anh: “Anh Hải ghét nhất bệnh viện, cô không biết sao cô Quỳnh Anh?”
Nguyễn Quỳnh Anh ngạc nhiên và lắc đầu trong vô thức.
Cô thực sự không biết.
Bảo Quốc khịt mũi: “Cô đã ở bên anh Hải bao lâu, cô biết bao nhiêu về anh Hải? Không có gì ngạc nhiên khi cô vì tiền tài danh lợi mà bỏ rơi anh Hải.”
Dứt lời, anh trực tiếp rời đi.
Nguyễn Quỳnh Anh đứng tại chỗ, cảm thấy có chút hụt hẫng.
Đúng vậy, cô không biết đủ về Trần Vĩnh Hải, nhưng lần đầu gặp mặt, Trần Vĩnh Hải không cho cô cơ hội tìm hiểu anh, anh không bao giờ tiết lộ chuyện cá nhân của mình, thậm chí cô còn không biết gia cảnh của anh.
Anh chỉ nói với cô rằng tên anh là Lương Vĩnh Hải, ngoài ra không có gì khác nữa.
Ngay cả bây giờ, những gì cô biết chỉ là phần nổi của tảng băng chìm, còn về tính cách của anh, về quá khứ của anh, cô vẫn không biết gì.
Ngoài ra, khi chia tay, cô chỉ cố tình nói rằng anh không xứng với cô, chứ không hề nói rằng cô chia tay vì sự sung túc, giàu có.
Khi đó, nhà họ Nguyễn tuy không phải là giàu có hàng đầu nhưng cũng không sa sút như bây giờ, vẫn giàu có.
Cô không cần phải tìm nhà giàu có để ăn bám.
Nguyễn Quỳnh Anh vò đầu bứt tóc, cô luôn cảm thấy những thông tin mà Bảo Quốc tiết lộ có phần khác với những gì đã xảy ra với cô hồi đó.
Buổi tối, Nguyễn Quỳnh Anh đang nấu cháo trong bếp, quản gia Hoàng bưng một cốc nước vào: “Cô Kiều, anh Hải tỉnh rồi, muốn gặp cô.”
“Thật sao?” Nguyễn Quỳnh Anh ngạc nhiên đặt thìa xuống.
Tỉnh lại sớm như vậy, cô nghĩ, ít nhất anh sẽ hôn mê cả ngày lẫn đêm.
“Ừ, là vừa mới ngủ dậy, nếu không tôi cũng sẽ không rót nước cho anh ấy.” Quản gia Hoàng lắc lắc chiếc cốc trên tay.
Trái tim của Nguyễn Quỳnh Anh treo ngược cành cây, cuối cùng cũng an tâm lại: “Tốt quá rồi.”
Cô lau tay trên tạp dề, tắt lửa múc một bát cháo, sau đó chủ động bưng chén trong tay quản gia Hoàng, rót một chén nước đặt lên khay, dự định cùng nhau bưng lên.
Xuất phát từ chuyện áy náy với Trần Vĩnh Hải, cô không thể không chăm sóc cho anh một chút, cho nên cô nấu một ít cháo.
Trong trường hợp Trần Vĩnh Hải thức dậy vào nửa đêm, anh ấy sẽ không sợ đói.
“Để tôi bưng, tôi sợ cô bưng không xong, ngã đổ.” Quản gia Hoàng liếc nhìn cây gậy của cô, buồn cười nói.
Nguyễn Quỳnh Anh ngượng ngùng cười cười: “Được rồi, phiền anh bưng dùm tôi.”
Cô nghĩ rằng quản gia Hoàng biết Trần Vĩnh Hảibị thương vì cô, anh ấy sẽ giống như Bảo Quốc và ngay lập tức thay đổi thái độ với cô.
Cô không ngờ nó vẫn như trước.
Cũng may là mọi chuyện không thay đổi, nếu không cô thực sự bất lực ở đây.
Khi đến phòng của Trần Vĩnh Hải, Nguyễn Quỳnh Anh nhìn thấy anh ta ngồi ở đầu giường, trên đầu quấn một vòng băng gạc, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt hơi tái.
Đây là lần đầu tiên cô thấy Trần Vĩnh Hải như thế này.
“Vĩnh Hải.” Cô nhẹ nhàng bước đến và gọi.
Trần Vĩnh Hải mở mắt ra và liếc qua, đồng tử giãn ra và không còn tiêu điểm.
Nguyễn Quỳnh Anh cảm thấy có chút kỳ quái, ánh mắt luôn luôn sâu không thấy, sao có thể mờ mịt như vậy?
Cũng không nghĩ nhiều, cô chỉ cho rằng anh bị thương chứ không phải tinh thần gây ra.
“Có tra ra được ai ddoognj tay động chân thang máy không?” Trần Vĩnh Hải cuối cùng cũng mở miệng, nhưng giọng nói rất khàn khàn.
Nguyễn Quỳnh Anh ngồi xuống mép giường, có chút kinh ngạc nói: “Anh biết thang máy có người động tay sao?”
“Có quá nhiều vấn đề.” Anh đáp, khuôn mặt tái nhợt với vẻ lạnh lùng.
Nguyễn Quỳnh Anh lắc đầu xin lỗi: “Thư ký Diêm đang kiểm tra, ông ấy vẫn chưa liên lạc với tôi, ngày mai hẳn sẽ có kết quả.”
Nói đến đây, khi nhìn băng gạc trên đầu anh, cô không khỏi nghĩ đến miệng vết thương khi đó: “Thực xin lỗi, tất cả đều là lỗi của tôi, vì đã làm anh bị thương.”
Nếu đằng sau sự cố thang máy này là bóng của người đàn ông đeo mặt nạ, thì Nguyễn Quỳnh Anh thực ra là do anh liên lụy bị thương.
Người đàn ông đeo mặt nạ, lúc đầu, muốn mạng sống của anh, đáng ra chỉ là anh ta có thù hận với anh, có lẽ vì cô ở bên cạnh anh nên đã bị kéo vào.
“Quản gia Hoàng nói cô nấu cháo?” Trần Vĩnh Hải đột ngột nói với cô.
Nguyễn Quỳnh Anh lau khóe mắt, gật đầu lia lịa: “Đúng vậy, Vĩnh Hải, anh có muốn uống không?”
Trần Vĩnh Hải không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm cô.
Nguyễn Quỳnh Anh vỗ trán: “Tôi ngốc quá, để tôi đem cho anh.” Anh hỏi như vậy, rõ ràng là anh muốn ăn nó.
Nguyễn Quỳnh Anh đưa cháo cho Trần Vĩnh Hải, Trần Vĩnh Hải đưa tay ra chạm vào không khí vài lần, chiếc bát ở bên cạnh tay anh, anh chạm vào nó trống rỗng vài lần.
Khi nhìn thấy điều này, đồng tử của Nguyễn Quỳnh Anh nheo lại, cô run lên: “Trần Vĩnh Hải, mắt của anh?”