Vợ Yêu Em Phải Là Của Tôi!

Chương 177: 177





Tô Tuyết Vy nằm trên giường bệnh, gương mặt trắng bệch, hàng mi nhíu chặt, đôi môi nhợt nhạt, trên mặt còn đang đeo mặt nạ thở oxy.
Chu Hạo Thanh cảm thấy vô cùng đau đớn, vì sao người lương thiện như Tô Tuyết Vy lại phải chịu đày đọa thống khổ như vậy, cô chẳng làm gì sai cả.
Nếu đứa bé này mất đi, anh ta không dám nghĩ tới Tô Tuyết Vy sẽ xảy ra chuyện gì, cô có thể sẽ tự sát, có thể sẽ phát điên vì đau khổ cả đời.
Tóm lại đã có chuyện gì xảy ra?
Tô Tuyết Vy không thể tự mình gặp tai nạn, chỉ có thể có người cố ý làm ra.

Người có thể làm chuyện này, anh ta không cần nghĩ cũng biết là Trình Vũ Thanh.
Anh ta nhẹ bước rời khỏi phòng bệnh, quyết định tìm Thịnh Vân Hạo tính sổ, vấn đề này, không để bọn họ cho qua được! Huống hồ sự việc là do Trình Vũ Thanh làm ra.
Tập đoàn Thịnh Lâm, văn phòng Tổng giám đốc.
Thịnh Hạo Vận vẫn luôn ở văn phòng giải quyết văn kiện, không quan tâm những người này muốn làm gì, anh muốn dùng công việc để quên Tô Tuyết Vy.
Trợ lý đứng bên cạnh, muốn nói chuyện với anh lại không dám mở miệng, chỉ cần nhắc tới Tô Tuyết Vy, Thịnh Vân Hạo sẽ nổi trận lôi đình mắng anh ta.
Một lúc sau, anh ta quyết định nói: “Tổng giám đốc, có chuyện liên quan tới cô Vy…”

Anh ta chưa nói hết lời, cửa văn phòng bị đẩy mạnh ra, Chu Hạo Thanh với vẻ mặt hung dữ nhìn anh ta, hỏi: “Trình Vũ Thanh đâu!”
Thịnh Vân Hạo cau mày nhìn người vừa tới: “Ngay cả một người mà các người cũng không ngăn lại được?”
Thịnh Vân Hạo không bất ngờ việc Chu Hạo Thanh tới tìm mình, việc khiến anh không ngờ tới là anh ta hỏi Trình Vũ Thanh, giọng nói anh lạnh lùng: “Trình Vũ Thanh là người nhà tôi, anh là người ngoài, lấy tư cách gì hỏi em ấy?”
Chu Hạo Thanh nghe Thịnh Vân Hạo nói thế, tay siết thành nắm đấm, xông về phía anh, nện cho anh một đấm: “Thịnh Vân Hạo! Tới bây giờ anh còn bảo vệ Trình Vũ Thanh!”
Đồ đạc trên bàn làm việc bị quét sạch, ghế cũng bị đánh nghiêng qua một bên, hai người dây dưa tới trên mặt đất.

Chu Hạo Thanh nắm lấy cổ áo Thịnh Vân Hạo, tức giận nói: “Anh rốt cuộc có biết Tuyết Vy đã xảy ra chuyện gì không? Em gái tốt của anh – Trình Vũ Thanh đã làm gì?”
Thịnh Vân Hạo quăng tay anh ta ra, dùng sức đẩy người Chu Hạo Thanh khỏi người anh, đứng dậy phủi đồ, vẻ mặt lạnh lùng: “Em ấy có chuyện gì có liên quan gì đến tôi?”
Chu Hạo Thanh nhìn vẻ mặt không chút quan tâm của Thịnh Vân Hạo, lửa giận trong người càng bốc lên ngùn ngụt, anh ta nói từng chữ một: “Tuyết Vy, cô ấy thiếu nữa thì sinh non.

Anh không hỏi Trình Vũ Thanh xem nguyên nhân tại sao?”
Lúc Thịnh Vân Hạo nghe thấy Tô Tuyết Vy sinh non, vẻ mặt anh cuối cùng cũng có sự thay đổi, nhưng rất nhanh lại trở lại dáng vẻ bình thường: “Thật sao? Có điều đứa bé trong bụng cô ấy có phải của tôi không, tôi không biết.”
Chu Hạo Thanh nghe vậy, toàn thân tức tới run lên, anh ta xông lên trước, nắm cổ áo Thịnh Vân Hạo, quát: “Anh dám nói như vậy, anh có nghĩ tới cô ấy không! Cô ấy ngoại trừ ở cùng anh thì còn có thể với ai nữa.”
Hai người giằng co trong văn phòng, không khí đôi bên căng thẳng, trợ lý đứng một bên không biết nên nói gì cho phải.
Đột nhiên, Trình Vũ Thanh cầm cơm hộp đi tới, cô ta đứng ở cửa, đần độn nhìn tình hình bên trong, rốt cuộc đã có chuyện gì?
“Anh họ… mọi người đang làm gì vậy?” Trình Vũ Thanh lỗ mãng hỏi.
Chu Hạo Thanh đưa tay ra, nhìn Trình Vũ Thanh đứng ở cửa, khinh thường nói: “Trình Vũ Thanh! Lương tâm cô có thấy cắn rứt không? Giờ còn có thể đứng đây giả làm người tốt.”
Trình Vũ Thanh nghe Chu Hạo Thanh nói vậy liền sững sờ, cô ta chột dạ hỏi: “Anh đang nói gì vậy?”
Cô ta thầm tự an ủi trong lòng, không ai biết chuyện này cả, việc này chỉ có cô ta và Mạnh Tú Cầm biết, ngoài ra không ai biết nữa.
Chu Hạo Thanh thấy cô ta giả ngu, đáy mắt anh ta nổi lửa, anh ta cười lạnh một cái, chậm rãi đi về phía cô ta, nhấn mạnh từng chữ: “Nửa đêm cô ngủ không sợ quỷ gõ cửa sao?”
Chu Hạo Thanh nói xong thì hất vai cô ta rời đi, Trình Vũ Thanh bị đẩy, cả người nghiêng ngả không vững, đi qua một bên vài bước, cô ta biết Chu Hạo Thanh biết rồi.
Thịnh Vân Hạo thấy sắc mặt cô ta trắng bệch, hỏi: “Em sao vậy? Sắc mặt không tốt lắm?”
Trình Vũ Thanh lập tức chỉnh lại biểu tình, để hộp cơm trong tay lên bàn, miễn cưỡng cười nói: “Em không sao.


Anh họ, anh ăn chút cơm đi.”
Thịnh Vân Hạo cau mày nhìn cô ta, muốn nhìn được gì đó từ trong mắt cô ta, nhưng Trình Vũ Thanh che dấu rất tốt, không để lộ sơ hở nào.
“Không cần, anh không đói bụng, em ăn đi.”
Anh phủi cái ghế, lại lần nữa tập trung giải quyết văn kiện, trong lòng ngập tràn suy nghĩ về việc Tô Tuyết Vy suýt sinh non.
Trình Vũ Thanh biết Chu Hạo Thanh biết chuyện rồi.

Thân phận của anh ta khiến cô ta không thể xử lý được, anh ta lại còn có hôn ước với nhà họ Lục, căn bản không thể ra tay.

Có điều nếu anh ta chỉ có thể uy hiếp bằng miệng, chứng minh anh ta không có chứng cứ trong tay.
Trình Vũ Thanh thầm thở dài, xem ra cô ta hiện tại vẫn an toàn, chỉ cần người kia không xảy ra chuyện gì là có thể chứng minh cô ta trong sạch, hơn nữa bây giờ Thịnh Vân Hạo vẫn tin tưởng cô ta.
Sau khi rời khỏi tập đoàn Thịnh Lâm, Chu Hạo Thanh về phòng bệnh chờ Tô Tuyết Vy tỉnh lại, anh ta sẽ không tha cho THịnh Vân Hạo, càng không buông tha Trình Vũ Thanh.
Lục Đan Bạch đứng trước cửa phòng bệnh, vừa rồi cô ấy xem giám sát, biết chuyện này do ai làm ra, nếu cô ấy nói ra, Tô Tuyết Vy bị kích động thì làm thế nào?
Thêm nữa, bây giờ Chu Hạo Thanh cũng không muốn thấy cô ấy, cô ấy không biết nên làm thế nào, khó khăn lắm mới biết được chân tướng, không lẽ lại từ bỏ.
Chu Hạo Thanh biết Lục Đan Bạch đứng ở ngoài, anh ta không muốn gặp người này, cũng không muốn nói với cô ấy bất kỳ lời nào, anh ta biết cô ấy đang làm gì.
“Tuyết Vy, em nhất định sẽ không sao.”

Hàng mi Tô Tuyết Vy vẫn luôn nhíu chặt, cô không mở mắt, cả gương mặt nhỏ trắng bệch, căn bản không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ cảm thấy lòng quặn đau.
Chu Hạo Thanh chậm rãi đứng dậy, đi tới cửa phòng, nhìn Lục Đan Bạch ở bên ngoài, hơi thiếu kiên nhẫn hỏi: “Rốt cuộc có chuyện gì? Cô nói nhanh đi.”
Lục Đan Bạch thấy anh mất kiên nhẫn, cô ấy cảm thấy trong lòng nhói đau, hóa ra đây chính là đau khổ sao?
Nhưng cô ấy vẫn dùng gương mặt cao ngạo nói: “Tôi biết ai làm ra chuyện này.”
“Ai?” Chu Hạo Thanh đột nhiên có hy vọng lấy được manh mối, vội vàng hỏi.

Vấn đề này có liên quan tới Tô Tuyết Vy, anh ta tất nhiên vô cùng quan tâm.
“Mạnh Tú Cầm.” Lục Đan Bạch biết việc này quan trọng, cô ấy chịu đựng sự không thoải mái trong lòng, nói: “Anh tốt nhất đừng để Tô Tuyết Vy biết, tôi sợ cô ấy không chịu nổi kích động này.”
Hai người đều không nói gì.

Chu Hạo Thanh bỗng nhiên cảm thấy bản thân có chút quá đáng, lại nhìn gương mặt ốm yếu của Lục Đan Bạch, chậm rãi nói: “Tôi xin lỗi.”.