Vợ Yêu Hào Môn Bị Ruồng Bỏ

Chương 47: 47





‘Bảo bối à, mẹ thật sự vô cùng, vô cùng nhớ con.” - Khóe miệng cô treo một nụ cười nhàn nhạt, cô quỳ gối bên giường em bé, đầu gối lên chiếc giường của Dục Thành mà từ từ tiến vào mộng đẹp.Cô tin chắc, cơn ác mộng một năm qua đã sắp rời đi rồi, cứ việc… Cô cũng không biết lần này có thể được ở bên cạnh chăm sóc Dục Thành phải chăng là bởi Tiêu Lâm Na đã không còn cách nào khác.

Nhưng mặc kệ thế nào, ít nhất vào giờ phút này cô có thể mơ thấy một giấc mộng đẹp.Ban đêm.“Kẽo kẹt” một tiếng, cửa căn phòng của trẻ con cứ thế nhẹ nhàng bị đẩy ra, thấy bên trong phòng một mảnh đen nhánh, Hình Thiên Nham vừa bước vào liền tiện tay mở đèn lên luôn.


Trong nháy mắt, căn phòng tối tăm trở nên sáng sủa, đồng thời anh còn có thể thấy Tiêu Khả Nghiên đang say giấc bên cạnh chiếc giường em bé kia.Là cô ư?Nhẹ nhàng đi qua, nhìn Dục Thành còn đang say giấc nồng, khuôn mặt Hình Thiên Nham vốn lạnh băng bỗng lộ ra nụ cười cực kỳ ôn nhu của một người cha.

Nhưng ánh mắt anh lại một lần nữa thay đổi khi nhìn sang khuôn mặt nhỏ nhắn đang say ngủ của Tiêu Khả Nghiên.Người phụ nữ này thật sự rất có tâm, vừa mới tới liền ở bên cạnh Dục Thành suốt một ngày, còn canh giấc ngủ cho nó tốt như vậy, cũng coi như là có bản lĩnh.Anh mỉm cười gật gù, nhưng khi vừa muốn xoay người rời đi lại giống như đột nhiên nhớ tới cái gì đó, ánh mắt tò mò liếc nhìn gọng kính to trên mặt Tiêu Khả Nghiên.Cô không những không nói được mà còn hoàn toàn không xinh đẹp, nhưng anh vẫn có cảm giác cô rất không giống như người phụ nữ kia.


Nghĩ vậy, nỗi hiếu kỳ trong lòng anh càng dâng trào.

Hình Thiên Nham giơ bàn tay to lớn của mình lên, không tự chủ chậm rãi lấy mắt kính ra khỏi khuôn mặt cô.“Khụ.” - Một tiếng ho nhẹ làm Hình Thiên Nham ngừng động tác lại, anh quay đầu thì thấy Tiêu Lâm Na đang đứng ở cửa, sắc mặt chỉ trong một thoáng liền lạnh xuống.“Thiên Nham, anh ở đây sao?” - Miễn cưỡng mỉm cười, cô ta tiến lên hai bước.Lúc này, Tiêu Khả Nghiên đã bị đánh thức, cô mở đôi mắt buồn ngủ ra, đã thấy Hình Thiên Nham cùng chị đang xuất hiện ở trước mặt mình, lập tức vội vàng đứng lên.Không xong rồi, mình lại có thể ngủ say như chết, người ta đi vào mà cũng không phát hiện ra, thật đáng giận mà.“Tôi đến nhìn Dục Thành, giờ phải về nghỉ ngơi.” - Lạnh lùng nói xong, Hình Thiên Nham đứng dậy lập tức rời khỏi phòng.Tiêu Lâm Na âm thầm tức giận, cố ý làm ra bộ dạng nhẹ nhàng: “Ôi, Thiên Nham trước mặt người ngoài luôn có vẻ mặt lãnh đạm như vậy, thật là hết biện pháp với anh ấy mà.” - Cô ta nở nụ cười hạnh phúc, vẫy vẫy tay với cô: “Tôi cũng đi nghỉ ngơi đây.

Cô cứ chăm sóc cho Dục Thành nhé.”.