Vợ Yêu Không Ngoan Của Tổng Tài Bá Đạo

Chương 10: Chọc giận



Cố Sở Dao vặn vẹo muốn thoát khỏi anh "Tôi không biết anh là ai cả? Buông…a…!"

Cô chưa kịp nói xong đã bị Cận Thiếu Phong mạnh mẽ lôi vào một căn phòng trống tối om, anh đè cô vào tường khoá chặt tay cô lại rồi nhanh chóng cúi đầu hôn lên môi cô một cách cuồng bạo

"Ư…ưm…t-thả…thả tôi ra!"

Môi cô cứ thế mà bị Cận Thiếu Phong chiếm đoạt không thương tiếc, vì cơ thể của phụ nữ cách biệt rất lớn với cơ thể của đàn ông nên Cố Sở Dao hoàn toàn bị động để mặc Cận Thiếu Phong hôn.

Đầu óc của Cố Sở Dao lúc này trở lên choáng váng không biết là do rượu hay là do nụ hôn quá lâu khiến cơ thể của cô trở lên mềm nhũn không còn một chút sức lực nào.

Hơi thở của hai người hoà quyện vào nhau mỗi lúc một gấp gáp, Cận Thiếu Phong nương theo mùi hương trên thân thể cô nhẹ nhàng thơm mát khiến anh mê đắm đuối, hơi thở của anh càng lúc càng nóng hơn, dường như không kiềm chế được muốn tham tham hưởng thụ sự ngọt ngào của riêng cô.

Đến khi anh rút cạn hơi thở của cô thì Cận Thiếu Phong mới nhẹ nhàng buông cô ra để cho cô hít thở không khí.

Cơ thể của Cố Sở Dao bây giờ hoàn toàn không còn một chút sức lực nào nữa cả, cô dựa toàn bộ cơ thể của mình vào người anh thở hồng hộc.

Cận Thiếu Phong vươn tay mở công tắc điện trong thoáng chốc căn phòng tối om đã sáng rực cả lên, anh nhân tiện cúi xuống cắn nhẹ vào tai cô giọng nói có chút khàn khàn:

"Đã nhớ ra tôi là ai chưa?"

Cố Sở Dao đẩy Cận Thiếu Phong ra cô nheo mắt nhìn người đàn ông trước mặt "Nhìn cũng rất đẹp trai, nhưng xin lỗi bổn tiểu thư đây không biết anh là ai cả"

Nói xong Cố Sở Dao đẩy anh ra định đi ra ngoài, thì lại bị cánh tay của Cận Thiếu Phong giữ chặt lại không cho cô đi.

Cô ghét bỏ liền tức giận quát lên: "Làm cái gì vậy?"



Cận Thiếu Phong đè lại Cố Sở Dao vào chỗ cũ, ép cho cô không cử động được, giọng anh có chút không được vui liền gằn lên: "Mới có hơn một tuần mà em đã quên tôi rồi sao? Là ai một tháng trước luôn bám dính lấy tôi, quyến rũ tôi chẳng lẽ người đó còn không phải là em sao?"

Cố Sở Dao lúc này mới nhớ ra điều gì đó, cô cũng chẳng vui vẻ gì mà thái độ nhìn người đàn ông trước mặt còn căm ghét hơn.

"Ồ thì ra là Cận tổng! Vừa rồi anh làm vậy với tôi là có ý gì, không lẽ là anh đã phải lòng với tôi rồi sao?"

"Em nghĩ mình có khả năng để tôi phải lòng em sao?"

"Hửm?!!!" Gương mặt tuấn tú của Cận Thiếu Phong gần sát lại với gương mặt của Cố Sở Dao hơi thở của hai người như hoà quyện vào nhau hết sức mờ ám.

"Vậy hành động lúc này của Cận tồng là sao?"

Gương mặt của Cận Thiếu Phong không cảm xúc lẳng lặng nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì uống rượu của cô

Cận Thiếu Phong hỏi: "Tại sao lại đến đây?"

Cố Sở Dao cười khẩy trả lời: "Ha! Cận tổng, anh là cái gì của tôi mà tôi phải nói cho anh biết. Anh có cảm thấy mình đang lo chuyện dư thừa không, hình như từ trước tới giờ anh chưa bao giờ từng quan tâm tôi làm cái gì sao hôm nay Cận tổng lại tỏ ra giống như cha mẹ của tôi mà đi lo lắng cho con cái vậy."

"…"

"Tránh ra!" Ánh mắt Cố Sở Dao lạnh lùng liếc trên người Cận Thiếu Phong.

Giọng điệu và thái độ của Cố Sở Dao đối với Cận Thiếu Phong bây giờ vô cùng chán ghét, dường như cô không muốn gặp anh một chút nào.