Đến nơi Cố Sở Dao kéo vali đi đến chỗ mọi người đang tập trung, cô đã nhìn thấy Cận Thiếu Phong đang nói chuyện với hiệu trưởng.
Tống Tuệ Tuệ và Dương Chí Hi thấy Cố Sở Dao thì nhanh chóng chạy đến phụ giúp cô một tay.
Dương Chí Hi lấy chiếc vali từ tay Cố Sở Dao lo lắng hỏi:
“Sao cậu lại đi bộ vào đây thế này!”
Cố Sở Dao mệt mỏi không muốn trả lời cậu.
Cô đành kiếm cớ lấy một lý do nào đó để cho qua chuyện này.
“Mình đến trễ nên nhà trường đã thuê giúp mình một chiếc xe khác chở mình đến đây rồi họ thả mình ở bên ngoài, nên mình mới phải đi bộ vào.”
Hai người thấy cô vất vả kéo vali đi xa như vậy cũng không hỏi gì nữa mà hai người còn tranh nhau cầm đồ giúp cô.
Tống Tuệ Tuệ kéo tay Cố Sở Dao “Chúng ta đi vào thôi, thầy chuẩn bị chia phòng rồi!”
Cố Sở Dao gật đầu “Ừm! Đi thôi!”
Tất cả sinh viên đã tập trung đông đủ thầy hiệu trưởng bắt đầu chia phòng theo nhóm.
“Còn nhóm cuối cùng là Cố Sở Dao, Tống Tuệ Tuệ, Giản Vy, Bạch Như Hoà bốn em sẽ ở chung một phòng”
“…”
Thầy hiệu trưởng lại nói “Được rồi nếu không ai còn ý kiến gì nữa thì bây giờ các em lên phòng xếp gọn đồ đạc rồi nghỉ ngơi đi, mười một giờ sẽ tập trung tại nhà ăn ở đây”
Tất cả đều đồng thanh “Vâng ạ!”
Rồi mọi người đều bắt đầu cầm lấy hành lý di chuyển đến phòng của mình.
Phòng nghỉ của sinh viên nam và sinh viên nữ đều được tách biệt, phòng của nam thì nằm phía bên trái, còn của nữ thì lại ở bên phải.
Cố Sở Dao cùng Tống Tuệ Tuệ kéo vali lên phòng vừa mới bước vào phòng được một lúc thì một lúc sau hai người bạn cùng phòng kia cũng mới lên đến.
Giản Vy/ Bạch Như Hoà bước vào vẫy tay với hai cô “Xin chào!”
Cố Sở Dao/ Tống Tuệ Tuệ đang xếp lại hành lý cũng dừng lại nhìn lên rồi nói “Chào hai cậu!”
Giản Vy là một cô gái rất hoà đồng, tính cách cũng có chút thân thiện nên rất dễ nói chuyện.
Còn Bạch Như Hoà lại rất hướng nội ít nói, tính cách của cô cũng có chút lạnh lùng nên rất ít khi giao tiếp với mọi người. Mọi người đang nói chuyện với nhau mà có mỗi Bạch Như Hoà chỉ im lặng vừa đeo tai nghe vừa làm việc không muốn bị ai khác làm phiền hay quấy rầy.
Cố Sở Dao thấy vậy liền đứng dậy đi đến chỗ cô ấy đưa cho một miếng bánh
“Cậu có muốn ăn không?”
Bạch Như Hoà tháo tai nghe ra cầm lấy miếng bánh mà Cố Sở Dao đưa “Cảm ơn!”
Cố Sở Dao cười “Không có gì!”
“Mà cậu xếp đồ xong chưa? Bây giờ cũng mười giờ ba mươi rồi còn ba mươi phút nữa là chúng ta phải tập trung ăn cơm trưa rồi đấy!”
Bạch Như Hoà “Xong rồi!”
Cố Sở Dao “Ừm! Vậy chúng tay thay quần áo rồi chuẩn bị đi xuống thôi!”
Cố Như Hoà mỉm cười gật đầu!
Rồi một lúc sau cả bốn người thay quần áo xong thì cùng nhau đi xuống dưới nhà ăn tập trung.
Thật ra thì Cố Sở Dao thấy Bạch Như Hoà không phải là khó thân thiết chẳng qua là tính cách của cô ấy có chút trầm và ít nói thôi.
Đầu tiên thì thầy hiệu sẽ phổ biến với mọi người trong vòng ba mươi phút một số lưu ý của chuyến đi lần này, sau đó mọi người sẽ tập trung lại xếp hàng để lấy đồ ăn trưa.
“Vì có rất đông sinh viên không thể kiểm soát được hết nên tôi đề nghị sẽ chia từng lớp cho một giáo viên chủ nhiệm chịu trách nhiệm quản lý”
“Lớp A1 sẽ do thầy Lý phụ trách!”
“…”
“Còn lớp A7 thì…ở đây chúng ta không đủ giáo viên nên lớp A7 sẽ do Cận tổng đích thân quản lý các em!”
Thầy hiệu trưởng vừa dứt lời thì tất cả các lớp khác đều nhìn sang lớp A7 với ánh mắt ghen tỵ. Các lớp khác đều tỏ ra tiếc nuối khi nghe Cận Thiếu Phong chính là người phụ trách.
Lớp A7 cũng rất bất ngờ, đặc biệt là các nữ sinh họ đều si mê dáng vẻ vừa cao lãnh vừa lạnh lùng của Cận Thiếu Phong.
Nhưng trái ngược với họ Cố Sở Dao lại cảm thấy khó chịu gương mặt đang vui vẻ của cô đột nhiên xa sầm xuống, vì cô học lớp A7.
Tống Tuệ Tuệ biết Cố Sở Dao và Cận Thiếu Phong có chút quan hệ nhưng sẽ không đến nỗi Cận Thiếu Phong lại ám đến tận trường của bọn cô như vậy chứ.
Tống Tuệ Tuệ kinh ngạc khi nhìn thấy Cận Thiếu Phong đang đứng trên kia nói chuyện với thầy hiệu trưởng “Dao Dao! Tại sao Cận Thiếu Phong lại ở đây vậy?”
Cố Sở Dao ngao ngán thở dài “Như cậu thấy đấy!”
Tống Tuệ Tuệ “???”
Cố Sở Dao nói “Cận Thiếu Phong hiện tại đang là cổ đông lớn nhất của trường chúng ta”
Tống Tuệ Tuệ như không thể tin vào tai mình
“Cái gì?”
“Vậy…vậy vừa nãy có phải là Cận Thiếu Phong trở cậu đến đây phải không?”