Vợ Yêu Mau Vào Rọ Đi

Chương 2: Rời đi



Đang ngâm mình trong bồn tắm, Đinh Kiều An dùng sức lau chùi những dấu hôn trên người, bị một kẻ lạ chiếm đoạt, cái cảm giác khó chịu đó giống như ăn phải ruồi.

Nhìn người trong gương, má bên trái của cô đã đỏ và sưng lên, một cái chạm nhẹ khiến Đinh Kiều An cười đến khàn cả cổ, ra tay mạnh thật.

Buông tay xuống, năm nay cô đã hai mươi tuổi, cô chịu đựng đủ những ngày tháng như thế này rồi, đến lúc có thể rời khỏi nhà Đinh, ngay khi ý tưởng này xuất hiện, Đinh Kiều An đã hành động ngay lập tức.

Cô không có nhiều đồ đạc, thậm chí không có nhiều quần áo, chỉ cần thu dọn một chút, thứ có giá trị duy nhất chính là thứ mà mẹ để lại cho cô, đó là một cuốn nhật ký và một số đồ trang sức.

Sau khi thu dọn xong mọi thứ, người mà cô có cảm tình duy nhất trong ngôi nhà này cũng chỉ có Đinh Y Y.

Khi cô bước tới phòng Đinh Y Y, cửa phòng không đóng, cô ấy đang ngồi trên giường đọc sách, có vẻ như không có gì đáng ngại, điều đó khiến Đinh Kiều An thở phào nhẹ nhõm.

Dường như biết cô đứng ở cửa, Đinh Y Y ngẩng đầu nhìn cô, không khỏi mỉm cười.

“Chị.”

Đinh Y Y ra hiệu với cô, Đinh Kiều An bước tới và vén áo của cô ấy lên, trên lưng cô ấy có một vết roi dài, vết máu vẫn còn đó, rất kinh khủng, vốn dĩ cái roi đó là đánh lên người cô.

“Có đau không?”

“Không đau, chị, mặt của chị.”

Đinh Kiều An lắc đầu: “Không sao đâu.”

Cô thường xuyên bị đánh, một chút vết thương này có tính là gì chứ.

Đinh Y Y nắm lấy tay cô, ánh mắt đầy vẻ dò xét: “Chị, tối hôm qua em biết được chuyện mà ba làm, nên lập tức bảo mẹ Trương đưa chị đi, kết quả chị lại uống đến mức không tỉnh táo mơ mơ màng màng, sau đó còn đẩy mẹ Trương ra, mẹ Trương tìm chị cả một đêm cơ đấy, khiến em lo chết đi được.”

“Không phải chị đang ở đây rồi sao, có gì phải lo lắng chứ.” Đinh Kiều An cố gắng nặn ra một nụ cười, có chút cứng ngắc.

Tối hôm qua cô chỉ uống một ly nước ngọt, cuối cùng cảm thấy có phần không ổn, nên cô mượn cớ đi vào nhà vệ sinh để bỏ chạy, sau đó dường như có người tới đỡ cô, nhưng hình như cô cũng đẩy người đó ra, sau đó lảo đảo trốn vào một căn phòng.

Sau đó cô không nhớ được gì nữa, vùi mặt vào hai tay, cô nhảy ra khỏi một hố lửa, rồi lại nhảy xuống hố lửa khác, trước sau gì cũng bị chiếm đoạt, sao cô có thể khổ sở đến vậy.

Đột nhiên, Đinh Y Y kéo tay cô, vén tay áo của cô lên, những vết đỏ nhỏ trên cánh tay vẫn còn đó, Đinh Y Y nhanh chóng kéo cổ áo của cô ra, khi nhìn thấy vết đỏ giống nhau, hai mắt Đinh Y Y đều tràn đầy vẻ xin lỗi.

Cô sợ nhất là nhìn thấy biểu cảm này của cô ấy, Đinh Kiều An nhún vai, giả vờ thoải mái: “Chuyện này có gì đâu, em không cần lo lắng.”

“Còn một chuyện nữa, hôm nay chị sẽ không ở lại cái nhà này nữa, em nhớ chăm sóc bản thân mình thật tốt.”

“Chị muốn đi đâu?” Đinh Y Y lập tức lo lắng, nắm lấy tay cô, giống như sợ cô suy nghĩ không thông suốt.

“Thế giới rộng lớn như vậy, chị muốn ra ngoài đi đây đi đó, yên tâm đi, chị sẽ không làm chuyện ngu ngốc đâu.”

“Thật sao?”

Sau nhiều lần xác nhận, Đinh Y Y mới buông tay cô ra.

“Vậy chị ra ngoài giải tỏa lòng đi, chỗ em có hai cái thẻ, chị cầm đi, đừng để mẹ em biết được.”

Đương nhiên Đinh Kiều An không từ chối sự giúp đỡ của Đinh Y Y, đúng là cô không có tiền.

Sau khi tạm biệt Đinh Y Y, nhấc hành lý nghênh ngang rời khỏi nhà họ Đinh, Viên Tiểu Phi đang ăn nho được vận chuyển từ Pháp về, còn Đinh Vạn Hải không biết đã đi đâu.

Vốn dĩ Viên Tiểu Phi không quan tâm đến cô, nhưng khi nhìn thấy hành lý mà cô xách đi, bà ta liền ngạo mạn nói:

“Chờ đã, trong vali có những gì?”