Vợ Yêu Mau Vào Rọ Đi

Chương 44: Đừng khóc, vương miện sẽ rơi



Có vẻ giáo sư Tùng biết ý định của cô nên đã đè hai chân cô kéo sang hai bên.

Mùi đàn ông ghê tởm xông vào mũi khiến cho cô nhớ đến mùi hương thơm ngát trên người Sở Thần Hy. Cô ra sức chống cự, lớn tiếng kêu: “Cứu tôi với.”

Mới vừa hét lên, giáo sư Tùng lại bịt miệng và mũi của cô lại, Đinh Kiều An thật muốn nôn, hai người giằng co không ai nhường ai.

Trái lại vào giờ phút này Đinh Kiều An lại có một loại vẻ đẹp mê loạn, làm cho giáo sư Tùng càng phát ra thú tính, hoàn toàn quên nơi này là văn phòng. Ngay lúc anh ta định hôn xuống, Đinh Kiều An với được gạt tàn trên bàn, sau đó bất chấp đập vào đầu anh ta.

Giáo sư Tùng cũng không ngờ Đinh Kiều An sẽ có hành động như này, anh ta ôm đầu lùi lại phía sau.

Giáo sư Tùng vừa buông ra, Đinh Kiều An lập tức nâng chân lên dùng sức đá thật mạnh vào đũng quần anh ta, tiếp theo liền nghe thấy tiếng giáo sư Tùng gào khóc thảm thiết.

Anh ta căm hận nhìn cô, nghiến răng nghiến lợi, giọng nói run rẩy: “Con đàn bà này, cẩn thận tôi không để cô tốt nghiệp đâu.”

Đinh Kiều An tức giận thở hổn hển, cả người còn run rẩy sợ hãi, trên tay nắm chặt gạt tàn làm tư thế phòng bị.

Cô lạnh lùng nhìn giáo sư Tùng: “Không cho tôi tốt nghiệp? Tôi lại muốn xem anh còn có tư cách làm giáo sư của trường học không đã.”

“Tôi không có tư cách? Hừ, ông đây có người chống lưng đấy, đã làm gái điếm còn muốn lập đền thờ trinh tiết à.” Giáo sư Tùng nói xong lại lao về phía Đinh Kiều An.

Đinh Kiều An vừa nắm đồ vật xung quanh vừa ném về phía anh ta, vừa lớn tiếng kêu cứu mạng, hiện trường hỗn loạn lộn xộn.

Còn chưa kịp chạy đến cửa, bởi vì quá kích động, không cẩn thận bị vấp nên cả người cô ngã nhào xuống đất, sau đó đã thấy giáo sư Tùng lại bắt được tay mình, Đinh Kiều An muốn chết cho rồi.

“Xin chào, cho hỏi? Ôi trời ơi.”

Từ trước đến giờ, Đinh Kiều An không ngờ giọng nói của Anna lại tự nhiên và dễ nghe như vậy, nhưng cô cũng không muốn để tình địch thấy bộ dạng chật vật này của mình.

Giáo sư Tùng buông cô ra, vẻ mặt lấy lòng nhìn thấy Anna: “Cô Anna, cô không thể chỉ nhìn bề ngoài được, là cô sinh viên này không biết xấu hổ dụ dỗ tôi.”

Đinh Kiều An lạnh mặt không nói lời nào, nhưng ánh mắt hơi đỏ sửa sang lại quần áo của bản thân, bình thản bò dậy đừng thẳng tắp. Không được khóc, vương miện sẽ rơi.

Ánh mắt Anna nhìn cô suy nghĩ sâu xa. Giáo sư Tùng thấy Anna không nói chuyện, cứ nghĩ là cô ta đã tin mình, anh ta chỉ vào Đinh Kiều An chửi ầm lên: “Ba mẹ cô dạy cô như thế nào vậy? Sao có thế dạy dỗ ra loại người như này chứ, đến cả tôi cũng cảm thấy nhục nhã thay. Cô Anna nơi này hơi lộn xộn, chúng ta nên đi ra ngoài đi.”

Anna không thèm để ý đến giáo sư Tùng, đi đến trước mặt Đinh Kiều An, kéo tay cô, thân thiết hỏi: “Cô không sao chứ.”

Đinh Kiều An lắc đầu.

“Cô Anna, đây là?” Giáo sư Tùng khó hiểu.

Anna lạnh lùng nhìn giáo sư Tùng, đứng ra che trước người Đinh Kiều An: “Giáo sư Tùng, chuyện này tôi sẽ nói với trường học điều tra rõ ràng, đến lúc đó sẽ rõ ai với ai thôi.”

Nói xong kéo tay kéo Đinh Kiều An đi.

Đinh Kiều An đi theo sau Anna, toàn thân rét run, cả tay vẫn còn đang run nhè nhẹ. Anna cởi áo vest trên người mình choàng lên người cô.

Đinh Kiều An sửng sốt, ngẩng đầu lại thấy Anna cười dịu dàng:“Tôi đưa cô đến chỗ tôi thay một bộ quần áo khác.”

Đinh Kiều An lắc đầu, nở một nụ cười nhàn nhạt: “Cảm ơn cô! Không cần đâu.”

“Vậy có muốn gọi điện thoại cho người nhà hay bạn trai đến đón cô không?”

Người nhà? Hình như cô không có người nhà. Còn bạn trai? Sở Thần Hy sao? Cô không có số điện thoại của anh. Sau đó Đinh Kiều An lại lắc đầu: “Không cần đâu.”

Dường như Anna không quan tâm đến lời từ chối của cô: “Sao có thể được, cô nhất định phải thay quần áo.”