Ánh đèn đêm kéo bóng dáng hai người trên đường thật dài. Nếu chỉ nhìn bóng người gần gũi tựa vào nhau, ai không biết còn tưởng là đôi trai gái đã yêu nhau từ lâu.
Mặt Đinh Kiều An đầy vạch đen, cả người của cô đỡ lấy Sở Thần Hy, cắn răng nói: “Anh có thể có chút tiền đồ được không?”
Chỉ là bốn ly rượu thôi mà, bốn ly, là cái loại ly rất nhỏ đó mà đã say thành cái dạng này, đi bộ cũng không đi vững.
Sở Thần Hy lè lưỡi, cực kỳ bất lực: “Bọn họ, mấy thằng ranh đó lại cho anh uống rượu trắng.”
Đinh Kiều An lạnh lùng hừ một tiếng: “Đó là anh tự rót cho mình mà.”
Cô chật vật đỡ anh sắp nhũn ra như bùn nước, vừa giơ tay lên vẫy xe taxi đi ngang qua.
“Đinh Kiều An.” Giọng rất lớn.
“Em đây.”
“Đinh Kiều An.” Giọng đã yếu đi một chút.
“Ừm.”
“Đinh Kiều An.” Giọng nói lại mang chút ấm ức.
Đinh Kiều An không nói gì, toàn là lời nói lúc Sở Thần Hy say rượu, mặc dù đúng là anh say thật.
“Vợ ơi.”
Âm thanh mềm nhũn còn mang vẻ nũng nịu làm cho Đinh Kiều An như gặp ma, giọng nói của cô khẽ run: “Sao thế?”
“Anh muốn nôn.”
“Á, đừng!” Cô muốn đẩy Sở Thần Hy ra nhưng muộn rồi, cô đã bị nôn hết lên người. Đinh Kiều An ngửa mặt lên trời thở dài, không phải trên phim thường xuyên có cảnh phụ nữ say rượu sau đó nôn lên người đàn ông sao, vì sao đến cô với Sở Thần Hy lại là ngược lại thế.
Cả người cô bẩn thỉu, cho dù có xe taxi đỗ lại nhưng nhìn thấy cô như này thì họ cũng chạy mất dạng. Đinh Kiều An bất lực, chỉ có thể gọi tài xế riêng tới đón. Chờ đến khi tài xế tới, cô đã đứng đến mức hai chân run rẩy.
Còn tên đầu sỏ lại dựa vào sau lưng của cô, ngủ say không tỉnh.
Về đến nhà, vú Mạc đã nấu xong canh giải rượu, nhưng khi nhìn thấy Đinh Kiều An thì vẫn không tự chủ mà lui về sau một bước, bịt mũi lại.
Bị vú Mạc chê bai, Đinh Kiều An không nhịn được trừng mắt với Sở Thần Hy đang được người ta cõng. Nhưng thấy nét tươi cười, ngọt ngào lúc anh ngủ kia, cô lại cười hì hì: “Vú Mạc, cháu lên trên tắm đây.”
Vú Mạc khó hiểu nhìn Đinh Kiều An, lắc lắc đầu, bà chẳng thể hiểu nổi thế giới của người trẻ tuổi nữa.
“Đúng rồi, tối nay cháu sẽ chăm sóc anh ấy. Vú Mạc, dì đi ngủ đi.”
“Được.”Vú Mạc vui mừng đồng ý, sau khi đợi cô lên tầng thì lấy điện thoại di động ra, báo cáo tình hình tình cảm hai người cho phu nhân ở nước ngoài xa xôi.
Đinh Kiều An đã tắm thơm tho xong, canh giải rượu vẫn đặt ở đầu giường. Cô thấy vậy, nhẹ nhàng bưng bát canh lên, thử nhiệt độ một chút, có thể uống rồi.
Vỗ mặt Sở Thần Hy, cô mềm giọng gọi: “Này, anh bạn nhỏ ngốc nghếch kia, dậy đi.”
Không có phản ứng.
“Này, Đại ngu ngốc, dậy đi.”
Vẫn không có phản ứng.
Nhớ ra bọn họ gọi tên hồi bé của anh, Đinh Kiều An đỏ mặt, ho khan một tiếng, sau khi đấu tranh trong lòng một phen, cô nhỏ giọng gọi: “Đại Sở.”
Sở Thần Hy trở mình, tiếng kêu rên như tiếng con muỗi đáp lại. Đinh Kiều An thấy thế, hưng phấn giống như phát hiện ra một vùng đất mới vậy.
“Đại Sở.” Lại gọi một lần nữa, lại không phản ứng.
Không phản ứng cũng tốt, Đinh Kiều An đưa tay ra, nhéo mặt Sở Thần Hy. Da đẹp thật, cô dùng ngón tay chọc chọc da thịt trên người anh, rồi vui vẻ leo lên giường, nghiên cứu kỹ càng từng cọng lông mày của anh.
Đúng là càng nhìn càng đẹp trai. Cô còn chưa nhìn đủ thì Sở Thần Hy đã mở mắt ra, bốn mắt nhìn nhau. Đinh Kiều An bị tóm gọn, mặt cô thoáng ửng hồng.