Đinh Kiều An thậm chí còn không cần cân nhắc mà đã lên tiếng.
Đinh Vạn Hải không ngờ cô sẽ trả lời như vậy, gương mặt già nua không kìm được nữa, ông ta rất muốn tức giận nhưng lại không thể nổi nóng, chỉ có thể nhẫn nhịn. Nhìn người phụ nữ trên bia mộ và Đinh Kiều An có mấy phần giống nhau, ông ta chỉ biết thở dài một hơi.
“Là do tao không dạy dỗ mày tử tế cho nên bây giờ mày trở nên máu lạnh như này, mày đi đi, tao sẽ quỳ ở đây đến chết.”
Đinh Kiều An nắm chặt tay, đứng lên: “Không phải là ông không dạy dỗ tôi tử tế mà là từ trước đến nay ông còn không thèm nhìn đến tôi, ông quỳ lạy ở chỗ này là đang diễn cho ai xem?”
Đinh Vạn Hải đột nhiên ôm ngực, run rẩy chỉ vào Đinh Kiều An, mặt đỏ bừng, tức giận đến mức không nói được lời nào.
“Chị, ba, hai người không thể nói chuyện tử tế sao?” Đinh Y Y thuần thục lấy thuốc từ túi áo của Đinh Vạn Hải ra, đưa ông ta uống một viên, sau đó đỏ mắt nhìn Đinh Kiều An: “Chị à, ba đã quỳ ở đây một ngày một đêm rồi, chị đừng chọc tức ba được không?”
Đinh Kiều An cắn răng, quay đầu sang chỗ khác, cô rất sợ chính mình sẽ không kìm được mà rơi nước mắt. Dù Đinh Vạn Hải có đối xử tệ bạc với cô thế nào thì ông ta cũng là ba cô, cô cũng đau lòng nhưng cô muốn đòi lại công bằng cho chính mình.
Hít một hơi thật sâu, sửa sang lại tâm tình của mình, cô nhìn Đinh Vạn Hải bằng gương mặt lạnh lùng.
“Tôi sẽ bảo Sở Thần Hy lấy danh nghĩa cho vay để tài trợ tạm thời cho tập đoàn Đinh thị, nhưng khoản tiền này phải hoàn trả. Nếu ông còn tiếp tục quỳ ở đây thì xin cứ tự nhiên.”
Một hơi nói hết những lời muốn nói, sau đó phất tay áo rời đi. Cô cũng mặc kệ Đinh Y Y và Đinh Vạn Hải về nhà bằng cách nào, dù sao thì chuyến này cô cũng đã đạt được mục đích của mình rồi.
Hai mắt đỏ hoe, lấy điện thoại di động ra, cô tìm được số điện thoại trước đó, đầu dây được kết nối, cô nghẹn ngào: “Đến đón em.”
“Em đang ở đâu?”
Sau khi nói địa chỉ, Đinh Kiều An lặng lẽ bước đi trên đường quốc lộ. Vừa đi vừa lau những giọt nước mắt vô tình rơi xuống, cô cũng không biết tại sao mình lại khóc, bóng lưng của Đinh Vạn Hải luôn hiện lên trong tâm trí khiến cô vô cùng khó chịu.
Quá trình chờ đợi luôn dài đằng đẵng, cuối cùng cũng nhìn thấy chiếc xe quen thuộc. Đợi Sở Thần Hy vừa xuống xe, Đinh Kiều An liền lao vào vòng tay anh.
Sở Thần Hy cau mày, vuốt mái tóc dài của cô: “Ai lại bắt nạt em thế?”
Anh vừa giải quyết xong chuyện của giáo sư Tùng, sao cô lại bị ấm ức nữa rồi?
Đinh Kiều An lắc đầu, ủ rũ trong vòng tay anh, nói: “Cho em dựa một chút.”
Sở Thần Hy thở dài, áy náy nhìn lướt qua trong xe, sau đó tiếp tục vỗ về cô gái trong lòng. Nghĩ đến sáng nay anh còn chưa ra mặt cho Đinh Kiều An, bên kia đã ác ý cáo trạng trước, lấy giấy giám định thương tật bộ phận sinh dục ra để yêu cầu cô chịu trách nhiệm.
Giáo sư Tùng vẫn còn có một số mối quan hệ để bám víu, muốn nhà trường đưa ra hình thức kỷ luật buộc thôi học đối với Đinh Kiều An, đúng lúc Anna cũng ở đó nên thuận tiện giúp cô làm chứng.
Vỗ nhẹ vào lưng Đinh Kiều An, Sở Thần Hy không cách nào tưởng tượng được tình cảnh lúc đó, anh căm hận nói: “Nếu sau này lại gặp phải người như giáo sư Tùng thì đừng khách khí, cứ đá gãy bảo bối của anh ta rồi anh sẽ chịu trách nhiệm.”
Đinh Kiều An còn đang rất đau lòng nhưng lại bị câu nói của anh chọc cho bật cười, vừa khóc vừa cười, trông thật xấu xí.
Sở Thần Hy nâng mặt cô: “Sau khi trở về thì từ từ kể cho anh nghe. Có anh ở đây sao em lại phải chịu uất ức chứ?”
Đinh Kiều An gật đầu, lộ hàm răng trắng bóng, đúng vậy, có anh ở đây mà.
Một tiếng còi vang lên, Đinh Kiều An nhìn người ngồi trên ghế phụ rồi nhanh chóng tách khỏi Sở Thần Hy: “Cô Anna?”
Sao cô ta lại ở cùng Sở Thần Hy?
Anna nhoài người trên cửa sổ xe: “Đại Sở đã đồng ý cho tôi mượn cô một ngày.”