Khi về nhà, Đinh Kiều An phát hiện ra ở trong nhà có thêm vài chiếc xe, hơn nữa còn có rất nhiều người mặc vest, đeo kính đen đứng trước cửa.
Cô thấp thỏm trên cả quãng đường, đến khi nhìn thấy họ cô lập tức ôm lấy Sở Thần Hy, cô nhìn anh bằng ánh mắt xin tha: “Em biết sai rồi, anh muốn đánh muốn giết gì em cũng được nhưng anh đừng tìm người đến xử lý em mà.”
Sở Thần Hy nhíu mày nhìn Đinh Kiều An đang bám lên người mình như một con bạch tuộc, anh đưa tay gõ lên trán cô: “Em đang nghĩ gì vậy chứ? Ba mẹ anh về rồi, họ nói muốn gặp em.”
Đinh Kiều An nghe xong càng ôm anh chặt hơn: “Hình phạt của anh cũng nặng thật đấy.”
Mẹ chồng thì cô đã từng gặp rồi, bà ấy rất trẻ cũng rất tốt, nhưng cô không thể tưởng tượng được ba chồng cô là người như thế nào. Con dâu có xấu thì cũng phải gặp ba mẹ chồng thôi, đáng sợ chết đi được.
Sở Thần Hy buồn cười nhìn Đinh Kiều An, không chú ý đến sự lo lắng của cô: “Em muốn bám lên người anh đến bao giờ đây?”
“Chân em mềm nhũn rồi.” Đinh Kiều An không quan tâm, bây giờ cô chỉ muốn làm một con đà điểu thôi, mãi cô mới thoát ra khỏi sự sợ hãi khi bị Sở Thần Hy lờ đi, bây giờ cô lại như bị đẩy xuống địa ngục.
“Em mà không đứng dậy là anh ôm em đi vào trong đó.”
Vừa tưởng tượng đến cảnh ba chồng con dâu gặp nhau lần đầu tiên đã thấy cảnh con trai ôm con dâu, đẹp mặt ghê cơ. Đinh Kiều An oai phong lẫm liệt hít một hơi sâu, cô không xuống địa ngục thì ai xuống địa ngục đây.
“Em đừng căng thẳng quá, họ không ăn thịt người đâu.” Ít nhất là tốt hơn những người nhà họ Đinh: “Nhưng anh vẫn phải nhắc nhở em một câu, ba anh là người khá coi trọng gia đình, vậy nên em đừng nói ra việc em có xích mích với nhà họ Đinh, hiểu không?”
Đinh Kiều An gật đầu, vừa vào cửa cô đã nhìn thấy một gương mặt giống Sở Thần Hy y như đúc, cả mắt và lông mày đều không nghiêm túc chút nào, người đó nhìn còn trẻ hơn Sở Thần Hy.
Cô lùi một bước nhìn Sở Thần Hy, sau đó đợi anh giới thiệu.
“Đây là em trai sinh đôi của anh, Ninh Nhật Dương, nó theo họ mẹ.”
Đinh Kiều An thu lại trái tim đà điểu của mình, nhưng trong lòng cô không nhịn được mà bóc phốt. Má ơi, Sở Thần Hy ơi là Sở Thần Hy, từ trước đến nay anh không hề nói với em là anh còn có một người em trai, người em này lại còn giống anh y như đúc.
“Chào chị dâu, lần đầu gặp nhau, đợi khi nào hôn lễ của chị và anh trai em diễn ra thì em sẽ về.” Ninh Nhật Dương nói rồi vội vã rời đi, mà Sở Thần Hy cũng đi theo ra ngoài, hai anh em không biết đang nói chuyện gì với nhau.
Em chồng cô chỉ chào hỏi một tiếng đã vội vã đi luôn, đúng là một người tự do tự tại mà, còn nữa, anh ấy còn nói hôn lễ gì cơ?
Đinh Kiều An vốn nghĩ rằng chỉ có ba mẹ Sở Thần Hy thôi, không ngờ cả nhà họ Đinh cũng đến.
Đây là lần đầu tiên Viên Tiểu Phi nhìn cô bằng một khuôn mặt dễ gần như vậy, Đinh Kiều An véo cánh tay mình, ngày tận thế sắp đến rồi đấy à?
Một người đàn ông trông rất uy quyền ngồi bên cạnh mẹ chồng cô, trông ông ấy khá giống Sở Thần Hy, dường như Đinh Kiều An đang được nhìn Sở Thần Hy lúc về già, lúc cô còn đang do dự không biết nên giới thiệu bản thân thế nào, tay cô đã bị nắm lấy mà kéo đi.
Cô vẫn chưa nói gì thì đối phương đã mở lời trước, đôi mắt sắc bén xem xét cô: “Con là Đinh Kiều An? Vợ của con trai ba?”
Đinh Kiều An gật đầu một cách rụt rè, cô sợ làm cho ông ấy không vui, Sở Thần Hy còn nói không ăn thịt người, ánh mắt kia như muốn lột da cô ra luôn rồi ấy.
“Ừm, khá lắm, ngồi xuống đi.”
Đây là được chấp nhận rồi hả? Mẹ chồng chấp nhận cô rồi, ba chồng cũng chấp nhận cô rồi, a cái cảm giác này, vui quá đi mất.
Viên Tiểu Phi rất biết nói chuyện, cho dù là chuyện một mình cũng vô cùng đặc sắc, mẹ chồng cô thỉnh thoảng sẽ nói vào một hai câu, ba chồng cô thì không thèm đáp lời.
Hai gia đình ngồi cùng nhau không có gì hơn là bàn chuyện hôn lễ, nhưng Đinh Kiều An lại là người cuối cùng biết chuyện, vậy mà hôn lễ lại được tổ chức vào tuần sau. Cô sợ hãi nhìn về phía Sở Thần Hy, sao lại vội vàng vậy?
Sở Thần Hy chỉ cười mà không nói gì, không vội chút nào. Còn không mau thông báo với toàn thế giới miếng thịt này là của anh thì có rất nhiều ruồi nhặng nhắm vào miếng thịt này lắm, đầu tiên là con ruồi họ Tùng, sau đó là con ruồi họ Diệp, anh tuyệt đối không thể chịu đựng được.