Theo từng động tác của anh, âm thanh mà Diệp Tuệ phát ra ngày càng rõ ràng.Giọng của cô rất ngọt, ngọt như con người cô vậy, làm Cố Trì chỉ muốn mạnh hơn, mạnh hơn nữa.Sau một lúc thì rốt cuộc Cố Trì cũng chịu phóng ra, lúc này Diệp Tuệ đã mệt nhừ, trên người cô chứa đầy dấu răng của anh, nhưng Cố Trì dường như vẫn chưa thoả mãn, vẫn tiếp tục muốn cô, anh cất giọng khàn đặc, nói với cô:"Tuệ Tuệ, một lần nữa, được không? Chỉ một lần nữa thôi."Diệp Tuệ rất yêu người đàn ông trước mắt, dù cơ thể cô đã xụi lơ nhưng vẫn không cách nào từ chối người đàn ông này được.Ai bảo...!cô yêu anh đến thế cơ chứ?Cô nhẹ gật đầu, thở gấp mà nói:"Chỉ...!một lần thôi đấy."Cố Trì không trả lời cô, anh lao vào như một con hổ đói.Không chỉ một lần mà rất nhiều lần, cũng đổi rất nhiều tư thế xấu hổ.Diệp Tuệ nằm dưới thân anh, mặc anh chà đạp, trong lòng cô nghĩ:Quả nhiên đàn ông là sinh vật không đáng tin nhất!!!Anh đem cô lăn lộn đến hơn 6 giờ sáng mới chịu buông tha cho cô, bế cô vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ.
Sau đó thay ga trải giường, đặt cô lên giường rồi cùng nhau ngủ.Diệp Tuệ ngủ đến 2 giờ chiều mới tỉnh.Lúc cô tỉnh thì đã không thấy Cố Trì đâu, chỉ thấy mình không mảnh vải che thân đang nằm trên giường anh.Cô cúi đầu, nhìn những dấu răng như có như không kia, hơi đỏ mặt, vội vào phòng tắm thay quần áo.Đây là phòng của Cố Trì, đương nhiên không có quần áo của cô.
Không còn cách nào, cô đành lấy đại một chiếc áo sơ mi trong tủ anh để khoác vào.Lúc Cố Trì trở về, đập vào mắt anh là hình ảnh Diệp Tuệ đang ngồitrên giường, trên thân chỉ khoác áo sơ mi trắng, không mặc áo trong hay quần trong, đường cong cơ thể dưới chiếc áo sơ mi rộng thùng thình như ẩn như hiện.Cô đứng dậy chạy về phía anh, đôi chân dài không có gì che chắn kia hoàn toàn bại lộ trước mắt, Cố Trì biết, anh không xong rồi!Tiểu huynh đệ của anh lại ngóc đầu dậy rồi!!.
.
.
.
..