Vợ Yêu Nóng Bỏng Đừng Hòng Trốn

Chương 1090



Chương 1090

 

“Americano, không đường.” Lâm Quân nhẹ giọng nói.

 

“Được rồi thưa ngài, xin vui lòng chờ một chút.”

 

Trần Hi Tuấn bưng cà phê trước mặt lên, nhấp một ngụm, nhìn Lâm Quân.

 

“Chủ tịch Lâm, cố ý từ xa đến đây. Không phải chỉ vì uống một tách cà phê với người đàn ông tôi đây đi!”

 

Trần Hi Tuấn thấy Lâm Quân do dự muốn nói rồi lại thôi, trong lòng sửng sốt, dù sao đây cũng là người đàn ông Nhật Linh thích, sao có thể vâng vâng dạ dạ như vậy, không giống với phong cách của Lâm Quân, cho nên không thể không nói trước.

 

“Uống cà phê với chủ tịch Trần quả thực có chút kinh khủng” Để đề tài tiếp theo không bị quá lạnh nhạt, hiện tại anh cố gắng hết sức duy trì thái độ hòa nhã, thậm chí còn mỉm cười.

 

Trong mắt anh, Trần Hi Tuấn chỉ là một thanh niên, những người như James mới có thể coi là đối thủ trên thương trường.

 

“Tôi nhớ rằng ba năm trước khi Nhật Linh đến nước Mỹ, là do tiền và giấy tờ trên người bị cướp, nên cô ấy mới nhận sự giúp đỡ của cậu, phải không?”

 

Trần Hi Tuấn dừng lại, tự hỏi tại sao Lâm Quân lại đột nhiên nhắc.

 

tới chuyện này, nhưng là thành thật gật đầu, không lẽ Lâm Quân cảm thấy bản thân mình thừa nước đục thả câu?.

 

Nhưng bao nhiêu năm rồi, Lâm Quân cũng không nhỏ nhen như vậy đúng không? Mặc dù lúc đó có chút ý đồ muốn phá hoại nhưng cậu ta quả thật là vì giúp đỡ Lê Nhật Linh, một người phụ nữ, mang theo một đứa trẻ chưa đầy một tuổi, một gia đình đơn thân, đổi lại là những người khác cũng không ai có thể chịu được.

 

“Đúng vậy, nói đến thì cũng nhờ lần đó cho tôi cơ hội chăm sóc Nhật Linh!” Trần Hi Tuấn cười cười, tự mình thừa nhận.

 

Nghĩ đến ba năm chăm sóc Nhật Linh, mặt Trần Hi Tuấn đây mãn nguyện.

 

Cậu ta rất ngây thơ, dù biết rằng mình không còn cơ hội với Nhật Linh nhưng cậu ta cũng không bao giờ che giấu tình yêu của mình dành cho Nhật Linh trước mặt Lâm Quân.

 

“Vì vậy, cậu là người được hưởng lợi nhiều nhất từ sự xuất hiện của tên cướp này, phải không?”

 

Khóe miệng Lâm Quân khẽ cong, lộ ra một vòng cung nguy hiểm, nhìn Trần Hi Tuấn trước mặt, khiến cho người ta cảm thấy có một sự áp.

 

chế vô hình.

 

“Ý anh là gì?”

 

Trần Hi Tuấn không ngốc, đương nhiên có thể nghe được Lâm Quân ý tứ sâu xa trong lời.

 

“Người đã cướp đồ của Nhật Linh năm đó có liên quan gì đến cậu không?” Lâm Quân mím môi, vẫn không thể không hỏi câu này, anh nói tin tưởng nhân phẩm của Trần Hi Tuấn, nhưng con người trong tình yêu thường tê dại. Đừng nói là Trần Hi Tuấn, cho dù đổi thành anh đi nữa, đối với Lê Nhật Linh, anh không thể bảo đảm anh sẽ không làm chuyện phạm pháp.

 

Nhưng Trần Hi Tuấn lại cau mày, cậu ta biết Lâm Quân sẽ cảm thấy cậu ta là người đục nước béo cò, nhưng là không ngờ Lâm Quân có thể nghĩ cậu ta là một người vô lương tâm như vậy.

 

“Hừ, Lâm Quân, anh quá coi thường Trần Hi Tuấn tôi rồi, tôi thích Nhật Linh, nhưng từ trước đến nay tôi yêu cô ấy một cách minh bạch rõ ràng. Cái kiểu hạ lưu bừa bãi này Trần Hi Tuấn tôi không bao giờ làm”

 

Trần Hi Tuấn nghiến răng nghiến lợi, cảm thấy xấu hổ và giận dữ vì câu hỏi Lâm Quân, đây là nghi ngờ cậu ta, càng là xúc phạm với tấm lòng chân thành của cậu ta.

 

“Ý cậu là chuyện xảy ra năm đó không liên quan gì đến cậu!”

 

Câu nói này của Lâm Quân cũng không phải là câu hỏi, ngược lại anh thở phào nhẹ nhõm, như là đang nói với chính mình.