Vợ Yêu Nóng Bỏng Đừng Hòng Trốn

Chương 1174



Chương 1174

 

Lâm Quân cũng châm một điếu thuốc, nhả ra làn khói trắng, từ khi biết tin Lê Nhật Linh suýt chút nữa bị người khác ra tay ở bệnh viện thành phố Hà Nội thì cả ngày đứng ngồi không yên, hệt như trong đầu không có cách nào hoạt động bình thường trở lại được vậy.

 

Anh rất nhớ cô.

 

“Vậy tôi về cùng với anh, tôi cũng lâu rồi chưa gặp lại Nhật Linh”

 

Lâm Quân nhìn Trần Hi Tuấn, khói thuốc lá lượn lờ trong không khí, che đi cảm xúc thật của anh.

 

“Cậu muốn trốn tránh tình trạng cuộc sống lúc này thì về Việt Nam hít thở không khí chút đi!”

 

Trần Hi Tuấn cười một tiếng, bị Lâm Quân nhìn thấu tâm sự trong lòng, cậu ta cũng không giận.

 

“Cậu biết người khá được xem trọng bên người cha cậu là ai không?”

 

“Sao đột nhiên lại hỏi cái này?”

 

“Không có gì, tôi chỉ muốn biết cha cậu cử ai đi làm hại Nhật Linh thôi”

 

Trần Hi Tuấn rũ mi, trong đầu đột nhiên xuất hiện dáng vẻ của cha mình và Minh ngày đó cậu ta thấy được ở phòng quan sát.

 

“Có! Là người đàn ông trong bức ảnh lần trước anh đưa tôi xem, anh †a tên Minh. Cha tôi hình như có vẻ rất trọng dụng anh ta”

 

“Minhl”

 

Lâm Quân lẩm nhẩm cái tên này, nhìn tàn thuốc trước mắt lúc mờ lúc rõ, không nói gì thêm.

 

sớm thế, anh em hai đứa nói gì đi Lê Vân Hàng đứng ở cửa phòng lười biếng duỗi người một cái, đấm đấm phần eo đau nhức.

 

“Chúng con đang bàn xem là có nên về nước hay không ấy mà”

 

“Cha, trên bàn có sữa nóng và bữa sáng con để cho cha đấy ạ”

 

“Già rồi, già rồi, không thể nói chuyện với mấy người trẻ như mấy đứa được”

 

Lê Vân Hàng tiếp tục đấm bóp eo, đi tới bên cạnh bàn ăn, lắc lắc đầu.

 

“Thương lượng thế nào rồi, mấy đứa chuẩn bị về nước đấy à?”

 

Lâm Quân gật đầu: “Vâng, chúng con định sẽ về nước.” Anh không yên tâm cho Lê Nhật Linh, cứ ở bên cô là ổn nhất.

 

“Trần Hi Tuấn, cháu thì sao?”

 

“Cháu về với anh Lâm Quân ạ!”

 

“Ừm, thế cũng tốt! Cũng có nhau mà quan tâm chăm sóc!” Lê Vân Hàng uống một ngụm sữa, gật gật đầu, dường như có chút đăm chiêu.

 

“Vậy còn cha?”

 

“Để cha nghĩ xem!” Ông cắn một miếng bánh mì, nhăn mày suy nghĩ vài giây.

 

“Cha đi cùng với mấy đứa xem sao! Về thăm cháu ngoại của cha, còn có cha mẹ con nữa, cha cũng nên gặp.”

 

“Vậy công ty LX phải làm sao đây?”

 

“Trước khi cha đi thì công ty cũng đã đi vào quỹ đạo của nó rồi, cha muốn đi vài ngày, cũng không đến mức xảy ra chuyện gì đâu.”

 

Thật ra cuộc cãi vã ngày hôm qua giữa ông và James không những nhắc nhở ông mà còn nhắc nhở cả .James.

 

Thời còn trẻ, ông vì công việc bận rộn đến mức đầu tắt mặt tối, cũng vì công việc mà phải xa cách hai đứa con gái cả nửa đời người, bây giờ ông không thể vì những yếu tố khách quan này mà lại bỏ lỡ khả năng hòa hợp với người thân lần nào nữa.