Vợ Yêu Nóng Bỏng Đừng Hòng Trốn

Chương 202



Chương 202: Tự tát vào mặt mình

Phần lớn đàn ông đều njnh nọt lấy lòng, những người phụ nữ lại có chút không cam lòng.

Cũng không nhìn thấy Lê Nhật Linh ngoại trừ xinh đẹp ra thì có gì mà Lâm Quân đứng trên vạn người lại mê mệt với ¿ô như thế, mà Hạ Huy Thành cũhg là một bộ tình cũ khó quên.

“Đến tiệc đính hôn mà cũng không biết tránh rắc rối sao? Cùng bạn gái trước kia đẩy chuyện xấu dính vào nhau, sợ người khác không biết trước đây hai người từng yêu nhau sao?“ Người đang nói là Lục Tố, lúc Lê Nhật Linh vừa về nước, người phụ nữ hất một ly rượu vào cô cũng là người bạn tốt của Lưu Ly này.

Lê Nhật Linh hơi nhíu lông mày, câu này mặc dù khó nghe nhưng cũng không sai.

Tình huống bây giờ, có lẽ bọn họ nên chủ động tránh rắc rối.

Đứng bên cạnh Lâm Quân vẫn là an toàn nhất, cho dù phải chịu đựng một đống người đến nịnh nọt bắt chuyện, cũng còn hơn mang đến phiền phức cho Hạ Huy Thành và Hạ Lan Châu.

Cô nhẹ nhàng gật đầu với Lục Tố: “Cảm ơn đã nhắc nhở”

Lục Tố như đánh vào bông, không dùng được chút lực nào, tức muốn chết; Thấy cô muốn đi liền kéo tay cô lại: “Cô chột dạ nên trốn tránh sao?”

“Con mắt nào của cô thấy được trong lòng tôi?”

Lê Nhật Linh cười.

“Nét mặt cô rõ ràng là trong lòng có quỷ” Lục Tố nói chắc như định đóng cột.

Đẩy tay của cô ta ra, Lê Nhật Linh cười giễu: “Tôi cảm thấy, nét mặt của tôi là đang nghĩ làm sao để trả thù mới đúng. Tôi có thù với cô, tôi nhớ là cô còn hất một ly rượu lên người tôi.”

“Cô quả nhiên là loại phụ nữ lòng dạ hiểm độc, trách không được Lưu Ly và người bị lộ video trên giường bị ép ra nước ngoài không được trở về, chắc chắn đều là trò của cô!”

Tư duy của người phụ nữ này thật sự có chút buồn cười, không có chút logic nào, Lê Nhật Linh không muốn dây dưa với cô ta: “Cô muốn nghĩ gì thì nghĩ, nhưng mà thả tôi ra đã”

“Nếu tôi không thả thì sao?”

Lê Nhật Linh cầm ly rượu đỏ hất lên mặt cô ta, vết rượu chảy từ mặt xuống, rơi vào trong ngực, vừa chật vật vừa khó xử.

Lục Tố hét lên một tiếng, thả tay ra.

“Thả nhanh thì có phải được rồi không?” Lê Nhật Linh đặt ly rượu không lên chiếc bàn bên cạnh, chuẩn bị quay người rời đi.

Lục Tố vô cùng tức giận, tức đến dậm chân, lau rượu trên mặt mấy lần, lớp trang điểm cũng bị lem nhem.

Cô ta không cam tâm bị bắt nạt như thế, nổi giận đùng đùng giữ chặt cô, đưa tay ra muốn tát lên mặt cô.

Nhưng cái tát kia không bao giờ hạ xuống được bởi vì có một bàn tay nắm chặt lấy cổ tay cô ta, làm cho cô ta không thể nào động đậy được.

Quay đầu nhìn lại, người đó lại là Lâm Quân.

Ngoại trừ Lê Nhật Linh, Lâm Quân đối với người phụ nữ khác đều rất không kiên nhẫn, đặc biệt là sau khi được chứng kiến sự vô sỉ của Lê Nhã Tuyết, trông thấy loại phụ nữ không thể nói chuyện cùng như thế này đều buồn nôn như thấy cứt chó.

Loại phụ nữ này, càng cho cô ta mặt mũi, cô ta càng ngang ngược kiêu ngạo.

Cách đối phó với loại người này cũng chỉ có một, chính là một chút mặt mũi cũng không cho, hung hăng dẫm bọn họ dưới chẫn, để loại người chết tiệt này không làm hại đến người khác nữa.

“Tổng, tổng giám đốc Lâm… Anh làm đau tôi”

Lâm, Quân không ©ó thói.qien thương. hoa tiếc ngọc, tay vẫn không buông ra, ngược lại còn vặn ngược cổ tay của cô ta lại, cái tát kia cuối cùng lại rơi xuống đúng mặt Lục Tố.

Một tiếng “chát” nặng nề thanh thúy vang lên.

Lục Tố bụm mặt không dám nói lời nào, nhưng Lâm Quân lại không định dễ dàng buông tha cho cô ta như thế.

Lâm Quân nặng nề mở miệng: “Vừa rồi cô nói với em ấy mấy câu?”

Lục Tố mặc dù không hiểu rõ vì sao anh lại hỏi như vậy, nhưng vẫn cẩn thận nhớ lại một chút: “Bốn năm câu gì đó.”

Lâm Quân lười đánh cô ta: “Năm cái tát, tự mình tát đi”

Lục Tố mở to hai mắt, không thể tin được.