Vợ Yêu Nóng Bỏng Đừng Hòng Trốn

Chương 387



Chương 387: Chạm vào nó để xem nó có sạch không

“Không có” Cô cười không nổi, cô không biết nên khen anh ta có hiếu biết về sinh lý phụ nữ không.

Kể từ khi mẹ của Lâm Quân nói chuyện với anh xong, ngoài mặt Lâm Quân có vẻ bình tĩnh, nhưng cô có thể thấy rắng anh đang lo làng.

Lê Nhật Linh luôn cảm thấy giữa Lâm Quân và mẹ của anh có một cuộc giao dịch bí mật.

Cô không thể kìm được mà nói với Hà Dĩ Phong về việc Hoàng Ánh bảo bọn họ phải ly hôn “Được rồi, em không cần phải lo lãng như vậy.

Nếu nhà họ Lâm bắt Lâm Quân phải ly hôn với em, em cũng đừng lo lăng, vản còn tôi đây mà, đúng không?” Hà Dĩ Phong cười xấu xa: “Tôi sẽ tiếp nhận em”

“Hà Dĩ Phong…” Lê Nhật Linh thở dài.

Thấy cô cau mày, anh ta vội vàng đối lời: “Em nghiêm túc như vậy làm gì, tôi chỉ đùa giỡn một chút thôi. Tôi vân còn Lê Minh Nguyệt kia mà.”

Nói đến cô gái không bình thường Lê Minh Nguyệt, Lê Nhật Linh không khỏi nở nụ cười “Minh Nguyệt thật sự rất tốt, anh đừng để em ấy thất vọng”

Hà Dĩ Phong sờ sờ mũi của mình: “Tôi sẽ cố gảng hết sức, sẽ cố gảng hết sức…”

Cặp đôi giả vờ, thì làm sao mà thất vọng được.

Vốn dĩ kéo Lê Minh Nguyệt xuống nước là để có thể bên cạnh Lê Nhật Linh, nhưng bây giờ xem ra cô ấy không có tác dụng gì.

Nhìn thấy Lê Nhật Linh, nhịp tim của anh ta văn sẽ không kiểm soát được.

Anh ta thực sự xong rồi.

Hà Dĩ Phong không quên trấn an cô: “Được.

rồi, em đừng nghĩ lung tung nữa. Một người đàn ông có thể dùng cả tính mạng che chở cho em, cho dù có giấu diếm chuyện gì, cũng nhất định sẽ không làm tổn thương em đâu.”

Lê Nhật Linh ăn một chút, trịnh trọng gật đầu.

Hà Dĩ Phong nói đúng, có lẽ cô thực sự đã nghĩ quá nhiều.

Sau khi ăn cơm và trò chuyện, Hà Dĩ Phong đưa cô trở lại Phong Linh Đàm.

Vừa mở cửa ra, cô đã thấy Lâm Quân đã ở nhà.

Mới hai giờ chiều, không phải giờ tan làm.

Lâm Quân ôm cô vào lòng, vùi đầu vào vai cô, giọng nói có vẻ hơi mệt mỏi: “Em đi đâu vậy?”

“Em vô tình gặp Hà Dĩ Phong, nợ anh ấy một bữa cơm rất lâu rồi, hôm nay có dịp trả lại cho anh ẩy” Không biết tại sao, trong tiềm thức Lê Nhật Linh không muốn nói cho anh biết là cô đi bệnh viện.

“Mời cậu ấy ăn một bữa cũng rất tốt” Lâm Quân nói.

Cô ôm đầu anh, quan tâm nói: “Sao hôm nay anh về sớm vậy? Có phải do anh không được khỏe không?”

“Đúng vậy, anh không được khỏe khi không ở bên em”

Anh nói chuyện tình yêu ngày càng lưu loát Động tác trên tay cô có chút dừng lại, cô ngập ngừng hỏi: “Vậy ngày mai em cùng anh đến công ty, được không?”

Anh trâm ngâm một chút rồi nói: “Qua đợt này đị”

Nhìn biếu hiện của anh càng làm cho cô khẳng định là anh có điều gì đó muốn che giấu mình, nhưng Hà Dĩ Phong nói đúng, Lâm Quan đã bảo vệ bản thân mình nên sẽ không làm chuyện gì để làm tổn thương mình đâu.

€ô suy nghĩ một chút, rồi trêu chọc anh: “Anh gần đây có vẻ rất bận rộn, nói là đi công ty, nhưng anh thường không có mặt ở công ty. Anh đi đâu vậy? Không phải ra ngoài ăn vụng chứ?”

Lâm Quân thích nhất là đáp lại loại lời nói mơ hồ này, anh năm tay cô đưa xuống dưới người: “Em đến kiểm tra, sờ xem có sạch sẽ hay không, có giống như lúc sáng nay không?”

Lê Nhật Linh muốn thu tay lại, nhưng đáng tiếc là sức cô không bảng.

Người đàn ông này, tại sao nói cái gì anh cũng có thể nghĩ như vậy chứ? Có vẻ anh về đã lâu rồi, đang mặc một bộ.

quần áo ở nhà, dây thất lưng buông lỏng, không chút ngại ngùng túm lấy tay cô rồi đưa vào Em sờ thử, xem có sạch sẽ không?”

Cô đỏ mặt, như vậy thì cô có thế chạm vào cái gì chứ? “Ừm, như vậy cũng không thể sờ rõ được.

Nếu em mà sờ thẳng vào thì sẽ rõ hơn. Em vản có thể ngửi thử xem có mùi nào khác trên đó không.”