Vợ Yêu Nóng Bỏng Đừng Hòng Trốn

Chương 442



Chương 442: Không có dũng khí suy nghĩ sâu xa

Anh không chịu đi, dựa vào bên giường cô nói nhỏ: “Anh muốn ở bên em một lúc nữa”

“Chúng tôi không cần anh ở bên cạnh” Nếu đứa trẻ biết trước khi nó chào đời, bố nó nố để nó hiến tuỷ cho người khác thì nó chắc chản sẽ rất buồn.

‘Thậm chí nếu sinh quá muộn so với ngày dự sinh, vết mổ cũng sẽ được lấy máu trước.

Lê Nhật Linh để tay vào trong chăn bông, nhẹ nhàng vuốt ve bụng của chính mình.

Con yêu… Ngay cả khi cha con chào mừng con đến với này với mục đích khác thì mẹ cũng sẽ dành cho con tình yêu thuần khiết nhất Kiếp này thà như con không có bố cũng được, nhưng ở kiếp sau mẹ nhất định sẽ không bao giờ để con bị oan ức như thế nữa Có một số thứ cô đã nghĩ rõ ràng ngay khi anh nói từ “phải”, cô chỉ cảm thấy vô cùng đau khố và không muốn chấp nhận nó.

Trên thực tế, Lê Nhật Linh đã tìm ra câu trả lời trước khi hỏi anh câu hỏi đó.

Nếu Lâm Quân nói không, anh muốn con họ khỏe mạnh sống tốt, thì cô liền cố gắng chăm chỉ làm việc đế anh không xấu hố và cũng cố gắng hết sức cho Niệm Sơ có sức khỏe tốt nhất để có bảo vệ đứa nhỏ của cô.

Nhưng anh lại nói có, vậy thì tất cả những điều cô suy nghĩ đều như hóa vào hư không.

Vì cô không hề có cơ hội phản kháng.

Hai sự lựa chọn thật ra đều có kết quả như nay, sự khác biệt là quyết định sau khi đứa trẻ được sinh ra.

Nhưng Lâm Quân không biết rằng anh đã chọn sai đường.

Cô bình tính lại một chút liền lạnh lùng liếc mắt nhìn Lâm Quân: “Lâm Quân, anh có thể đi ra ngoài rồi, em muốn ở đây một mình yên tĩnh”

Sau này không có anh, cô cũng có thế một mình nuôi dạy con thật tốt Lâm Quân hoảng sợ, Lê Nhật Linh rõ ràng đang ở ngay trước mắt anh nhưng khi cô nói ra những lời này, cô như hóa thành hư không, anh không thể năm bắt được hay chạm vào cô.

Cô nói một mình.

Mà một mình là một cuộc sống không có anh.

Lâm Quân có thế mơ hồ đoán được ẩn ý của cô đăng sau ba chữ này nhưng anh không có dũng khí suy nghĩ sâu xa.

“Nhật Linh, em đừng nghĩ nhiều như trước tiên hãy chăm sóc chính mình thật tốt, nếu không.”

“Em đồng ý, em đồng ý để con mình hiến tủy cho Lâm Niệm Sơ. Em sẽ hợp tác và cố gắng bồi dưỡng sức khoẻ rồi để anh lấy máu cuống rốn của con chúng ta để cứu Lâm Niệm Sơ” Cô dửng dưng ngất lời anh Cô còn có thể không bằng lòng sao?

Anh nói rõ ràng như vậy, cô còn có thể không hợp tác sao?

Sẽ không đâu.

Sự bất hợp tác của cô chỉ khiến cô và con cô đau khổ.

“Anh không nghe rõ sao? Em nói, em đồng ý hợp tác, anh có thể rời đi rt Lâm Quân sững người, luôn cảm thấy ánh mắt Lê Nhật Linh nhìn mình rất xa lạ và đáng sợ.

Đôi mắt cô vẫn thường rất dịu dàng nhưng dường như lần ở bữa tiệc đó anh đã từng thấy qua đôi mắt này của cô.

Trái tim của Lê Nhật Linh dường như đã khôi phụ lại sự nguội lạnh như ngày xưa.

Thất vọng về cuộc hôn nhân này, thất vọng về anh, cô sẵn sàng rời đi.

Lâm Quân chịu đựng sự đau lòng, giọng nói cố gắng bình tĩnh hết mức có thể để cô không thể phát hiện ra bộ dạng xấu hổ của chính mình: “Được rồi, bây giờ anh ra ngoài trước, ngay mai gặp lại, em nghỉ ngơi cho thật tốt đi”

Biểu hiện của anh rất bình tĩnh và bước chân rời đi cũng vô cùng vững chắc.

Lê Nhật Linh nhìn anh rời khỏi phòng trong lòng đột nhiên nở một nụ cười châm chọc.

Sau khi cô đồng ý việc thực hiện lấy máu cuống rốn cho Lâm Niệm Sơ, cô lập tức bình tĩnh lại Lê Nhật Linh không muốn nghĩ xấu cho Lâm Quân nhưng bây giờ cô thậm chí có xu hướng bắt đầu nghỉ ngờ tất cả mọi thứ xung quanh mình..

Lâm Quân biết đến sự tồn tại của Lâm Niệm Sơ từ khi nào?

Có lẽ, ngay từ đầu Lâm Quân đã lừa dối cô.

Anh chỉ muốn có con với cô để rồi sau khi đứa trẻ ra đời liền hiến tặng cho Lâm Niệm Sơ.

Có khả năng như vậy không? Lâm Quân chưa bao giờ quan tâm đến cô, anh chỉ quan tâm đến con riêng của mình.