Chương 482: Đừng hòng
Lê Nhật Linh nhận ra mình đã hiểu lâm, cô mím môi không nói gì Đó là bởi vì anh đã có tiền sử, cả người đầy tật xấu, cô sẽ nghĩ về cái hướng kia theo bản năng.
Anh nhẹ giọng cười trào phúng.
Cô không kháng cự nữa, cũng thuận thế ghé mắt vào bụng mình, lòng bàn tay nóng hổi áp vào bụng, anh khẽ thì thầm, còn cách lớp vải nhẹ nhàng hôn: “Bé con, cha là cha con”
Chỗ ngồi bằng phẳng, Lê Nhật Linh ngả người ra sau dựa vào, ánh mắt vừa hay dừng trên đỉnh đầu của anh.
Bộ dáng này của Lâm Quân nhìn thực sự giống một người cha tốt và yêu thương con.
Nhưng cô biết anh chỉ bị Trần Hi Tuấn và Trần Hi Lam kích thích. cảm thấy không hài lòng.
Anh ta thích tuyên thệ chủ quyền với bản thân, nay lại dùng chiêu này với con mình Tay của Lâm Quân vân để trên bụng cô, yên lặng chờ thai nhĩ chuyển động, nhưng đứa bé trong bụng vẫn yên tĩnh, không có bất kỳ cử động nào.
Đứa bé này không để cho anh mặt mũi Giãng co lâu mà không đổi động tác mãi cho đến khi cánh tay của Lâm Quân trở nên cứng ngắc, lúc này anh mới chậm rãi rút tay ra, sửa sang lại quần áo của cô.
Có một chút mất mát trong mắt anh.
Lê Nhật Linh cười, đâm một nhát dao vào ngực anh: “Đứa nhỏ với anh không có quan hệ gì cả”
Lâm Quân bị đâm một cái, sau khi thắt dây an toàn cho cô, anh cười lạnh, mắng ra tiếng: “Cái gì mà ruột thịt với không ruột thịt, đứa nhỏ mới có mấy tháng, biết cái rằm.”
Đứa bé không phải của anh, chẳng lẽ lại là của một người ngoài như Trần Hi Tuấn?
Trong lòng Lâm Quân bốc hỏa nhưng tốc độ lái xe vẫn ổn định.
Kể từ khi Lê Nhật Linh mang thai, anh đã hạn chế tốc độ của mình, lái xe theo đúng luật.
Trước kia nửa tiếng là có thế hoàn thành xong lộ trình, giờ anh buộc phải lái xe trong bốn mươi phút.
Dọc theo đường đi Lê Nhật Linh đều nghiêng mắt nhìn Lâm Quân, trong lòng có vô số vướng mắc khuấy đảo nhưng không giải quyết được dù chỉ là một cái.
“Lâm Quân, chúng ta cần nói chuyện nghiêm túc.”
Trở lại Phong Linh Đàm, vừa mới đồ xe, trước khi xuống xe cô còn chủ động kéo tay anh, lòng bàn tay trắng nốn tỉnh xảo đặt lên mu bàn tay rộng lớn và mạnh mẽ. Nhiều năm như vậy cho đến tận bây giờ, đây là lần đầu tiên Lê Nhật Linh chủ động đụng vào anh.
Vừa mới rút chìa khóa xe ra, anh nắm chặt chìa khóa xe, nặng nề hỏi: “Nói chuyện gì?”
Lê Nhật Linh cười khế mở miệng nói: “Chúng †a ly hôn đi”
Dây dưa mãi như vậy cũng chẳng có ý nghĩa.
Càng ở bên anh lâu, cô càng phát hiện ra nhiều sự thật xấu xí đến không thế chịu đựng nổi Rời đi bây giờ, ít nhất có thể lưu lại một ít tình yêu và kỷ niệm đẹp cho anh. Cho dù có tiêu tốn bao nhiêu đi chăng nữa, Lê Nhật Linh cũng không biết rốt cuộc mình sẽ trở thành cái gì, cuộc hôn nhân này méo mó thành cái dạng gì.
Giọng nói của Lê Nhật Linh bình lặng, năm chữ nói ra lại như sấm sét giữa trời quang “Đừng hòng!” Lâm Quân gần như chẳng cần nghĩ ngợi mà từ chối, trên mu bàn tay cầm chìa khóa xe liền nổi gân xanh.
Không biết làm thể nào mà Lê Nhật Linh có thể nói ly hôn một cách nhẹ nhàng như vậy, anh nghe vậy trong lòng lại sảp mất kiểm soát, muốn bóp chết cô.
Anh sẽ không đồng ý ly hôn, cũng sẽ không buông tha cho cô, có chết cũng không bao giờ.
Cô nghiêng đầu nhìn anh, thì thào nói: “Anh như thế này không mệt sao?”
“Có mệt hay không là chuyện của tôi. Em chỉ cần biết là tôi không đồng ý ly hôn”“
“Nhưng tôi mệt, càng ngày càng mệt…”
Lê Nhật Linh chậm rãi buông lỏng tay, sờ bụng của mình: “Tôi hỏi anh, ban đầu anh đột nhiên từ nước Mỹ về thăm tôi, sau đó suốt ngày cùng tôi ở trong bệnh viện, rốt cuộc có liên quan tới việc hợp tác với ông James không?”