Chương 540: Hòa Phong chưa chết.
Bà muốn nắm lấy tay Lâm Quần, muốn ôm lấy đứa bé anh đang ôm trong lòng.
Lâm Quân ôm đứa bé tránh đi, ánh mắt thâm thúy: “Mẹ, mẹ cũng biết nó không phải Hòa Phong, Hòa Phong đã chết rồi, bởi vì mẹ…Hòa Phong mới phải chết”
Hoàng Ánh đau nhói ngực, vì đứa con ngoài giá thú của chồng mà khiến vợ chồng con cái của con trai phải ly tán.
Bà rất hối hận, vô cùng hối hận!
“Mẹ sai rồi, mẹ biết mình sai rồi…Mẹ tình nguyện bù đắp, mẹ sẽ bù đắp tất cả, Lâm Quân!
Mẹ biết sai rồi, con tha thứ cho mẹ đi, Lâm Quân!”
Hoàng Ánh khóc lóc nói: “Mẹ sẽ coi đứa bé này như cháu của mình, con muốn mẹ làm gì cũng được, chỉ cần con chịu tha thứ cho mẹ..
“Nhưng nó không phải Hòa Phong, Hòa Phong thật sự đã chết rồi. Nhật Linh biết Hòa Phong đã chết nên nó có phải Hòa Phong hay không cũng không quan trọng” Lâm Quân nói Hoàng Ánh nhưng ánh mắt lạnh nhạt lại nhìn về phía Lâm Thùy Ngọc.
Là Lâm Thùy Ngọc đưa Lâm Niệm Sơ tới nhà họ Lâm, tất cả mọi chuyện đều do cô ta dựng lên.
Khi Lê Nhật Linh còn ở bên cạnh anh, anh cảm thấy mọi chuyện đều không quan trọng, nh có thể chịu đựng tất cả.
Nhưng bây giờ anh không thể chịu đựng nữa rồi Bởi vì anh quá dung túng nhường nhịn nên mới khiến Lê Nhật Linh tổn thương mang theo Hạ Ly rời đi, anh cần phải làm gì đó.
Lâm Quân nhìn chảm chẩm Lâm Thùy Ngọc, lạnh lùng nói: “Đã làm sai thì phải chịu trách nhiệm”
Lâm Thùy Ngọc đột nhiên rùng mình, lúc này cô ta mới cảm thấy sợ hãi, cô ta làm tất cả mọi chuyện đều vi tưởng Lâm Niệm Sơ là con của Lâm Quân, nếu Lâm Niệm Sơ không phải con của Lâm Quân, vậy không phải cô ta sẽ chết thảm rồi sao?
Lâm Quân vẫn bình tĩnh nhìn cô ta: “Hòa Phong đã chết rồi, cô đền mạng đi”
“Không! Tôi có thể lấy công chuộc tội, tôi có thể nói cho anh một bí mật! Dùng việc này trao đổi, anh không thể giết tôi, nếu anh giết tôi thì anh vĩnh viễn sẽ không biết được bí mật này!” Trong mắt Lâm Quân tràn đầy thù hận, cô ta có thể thấy tất cả, những điều anh nói không phải đùa giốn, Lâm Quân thật sự muốn lấy mạng cô ta vì Lê Nhật Linh đã bỏ đi!
Cô ta không muốn chết!
May mắn thay, Lâm Thùy Ngọc vẫn giữ lại con át chủ bài: “Thật đó, tôi không lừa anh, nếu anh giết tôi chắc chắn sẽ phải hối hận!”
Biểu cảm của Lâm Quân không hề thay đổi, anh không hề muốn hỏi cô ta rốt cuộc là bí mật gì.
Anh ôm đứa bé tới trước mặt cô ta, Lâm Thùy Ngọc rụt cổ lại, nghe anh nói: “Cô biết bí mật, vậy thì tôi lại càng muốn cô phải câm miệng, tôi sẽ không cho cô bất kỳ cơ hội nào để gây chuyện nữa. Lâm Thùy Ngọc, cô mang theo bí mật đó xuống mộ đi”
“Không! Lâm Quân, anh không thể giết tôi!
Nếu tôi chị ¡ thì anh cả đời sẽ không tìm được con của mình!” Lâm Thùy Ngọc không dám úp úp mở mở nữa, cô ta lật ra con át chủ bài mình đã giấu từ lâu để giữ lại cái mạng mình: “Hòa Phong chưa chết, con của anh chưa chết! Tôi cũng không phải đền mạng nữa!”
“Tôi thật sự không lừa anh! Tất cả những gì tôi nói đều là thật” Sợ anh không tin, Lâm Thùy Ngọc vội vàng nói: “Chỉ cần anh đồng ý để cho tôi một con đường sống, tôi sẽ cho cho anh biết con của anh đang ở đâu. Đứa bé còn đang sống rất tốt, nó vân chưa chết!”
Cánh tay đang ôm con của Lâm Quân đột nhiên trở nên cứng đờ, nhìn chãm chảm vào mặt Lâm Thùy Ngọc: “Nếu cô dám lừa tôi..
“Nếu tôi lừa anh, tôi sẽ không được chết tử tế!” Lâm Thùy Ngọc nuốt nước miếng: “Hòa Phong thật sự chưa chết, anh cho tôi một con đường sống, tôi sẽ nói cho anh biết đứa bé đang ởđâ Lâm Quân gật đầu: “Nếu con tôi không có chuyện gì, tôi sẽ để lại cái mạng cho cô. Bây giờ, đưa tôi đi gặp con ngay.
Lâm Thùy Ngọc thở phào một hơi nhẹ nhõm ngã gục xuống mặt đất, sau đó ngay lập tức đưa Lâm Quân đi tìm Hòa Phong.