Chương 582: Chọc giận
Hòa Phong thận trọng đi tới trước mặt cô, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy vạt áo của cô, thật lâu sau mới nhỏ giọng nói: “Là mẹ sao…
“Hòa Phong ngu ngốc, là mẹ đấy!” Chí Linh vui vẻ nhảy cắng lên, vây quanh Lê Nhật Linh cười nói Lê Nhật Linh ôm Hạ Ly, cúi đầu nhìn hai đứa bé đang nảm lấy ống quần mình, trong mắt vô cùng mê man Hòa Phong là đứa bé đang ôm chân mình, như vậy một đứa trẻ khác nhỏ tuổi hơn so với Hòa Phong là aï2 Hòa Phong tỉnh nghịch ôm lấy chân cô, khôn khéo giải thích: “Mẹ, con là Hòa Phong, em ấy là em trai Chí Linh.”
“Chí Linh.” Cô nhíu mày: “Là em trai sao?”
“Vâng ạ” Chí Linh híp mắt nhìn Lê Nhật Linh, nhếch môi cười nói với cô: “Mẹ, con là Chí Linh”
Lê Nhật Linh bị tiếng gọi mẹ này dọa hết hồn, thế nhưng cô cũng biết hai đứa bé này đều là con của Lâm Quân.
Bỗng nhiên, cô bình thường trở lại.
Ba năm qua, cô đưa Hạ Ly rời đi nên ít nhiều cũng có chút áy ná Thế nhưng bây giờ phát hiện sự áy náy của cô vốn không cần thiết.
Đứa bé Chí Linh kia trông có vẻ nhỏ hơn Hòa Phong nửa tuổi Dựa theo tuổi tác mà tính thì mình mang thai không bao lâu, mẹ của đứa bé này cũng đã mang thai.
Anh ngoại tình trong thời kỳ hôn nhân, nếu không thì làm sao có đứa bé này chứ?
Lê Nhật Linh ngồi xổm người xuống, sờ đầu hai cậu bé: “Đừng kêu loạn, hai đứa đều có mẹ của mình mà. Hẹn gặp lại nhé, các bạn nhỏ!”
Cô rút vạt áo ra khỏi bàn tay hai đứa bé, ôm lấy Hạ Ly rồi nhanh chân bước ra ngoài. Thế nhưng lại bị Lâm Quân chặn ở cửa, ngăn cản đường đi của cô lại: “Ôm Hạ Ly đi đâu?”
“Trở về nhà của chúng tôi”
“Ở đây chính là nhà của hai người”
Cô khẽ cười, đẩy cánh tay anh ra: “Anh xem, không có Hòa Phong thì anh vẫn còn có thể có rất nhiều đứa bé khác mà, anh cũng không cần tôi và Hạ Ly”
‘Vốn dĩ cô không hề sanh hai đứa bé trai kia, những đứa trẻ đó gọi anh là cha thì không sai nhưng cũng đừng gọi cô là mẹ.
Anh híp mắt: “Hòa Phong mà em cũng không cần sao?”
Cô dừng một chút: “Là tôi có lỗi với Hòa Phong”
Nhưng Hòa Phong không phải là con cô, cứ coi như cô ích kỷ cũng được, cô bất chấp nhiều như vậy cũng chỉ có thế một lòng trông nom Hạ ty.
Lê Nhật Linh ôm lấy Hạ Ly, né khỏi người anh rồi bước ra ngoài.
Ánh mắt Lâm Quân hiện lên chút sắc bén.
Lê Nhật Linh vừa mới đi tới cầu thang, còn chưa kịp bước xuống thì bỗng nhiên trong ngực nhẹ hãng đi, Hạ Ly đã bị Lâm Quân ôm lấy.
Anh đặt con vào phòng, nhanh chóng đóng cửa lại.
Lê Nhật Linh muốn ôm con đi cũng đã muộn, bàn tay vừa đặt trên chốt cửa, còn chưa kịp mở ra đã bị anh kéo vào trong ngực.
“Em không cần gì cả, chỉ một lòng muốn đưa Hạ Ly đi để ở bên cạnh Trần Hi Tuấn phải không?”
Giọng nói anh trầm thấp đến đáng sợ: “Tối hôm qua, các người ở chung một căn phòng nhỉ?”
Bàn tay anh dày rộng có lực kiềm chế cổ tay cô giống như gông xiềng vậy, ép buộc cô không thể không bước theo sau anh.
“Lâm Quân, anh buông tôi ra đi, tôi ở bên cạnh ai cũng không liên quan gì tới anh cả”
Buông cô ra?
Hừ, cô nghĩ hay thật đấy.
Cô xem thường anh như vậy sao? Đối với cô mà nói, tình cảm giữa bọn họ không hề đáng giá một chút nào sao?
Cô là mẹ của con anh, là vợ của anh, anh sẽ không buông tay cô ra đâu, cả đời này cũng sẽ không.
Cơ thể cô bị người đàn ông ràng buộc, cho dù có phản kháng cũng vô lực, cưỡng ép phải trở về phòng ngủ chính.
Ánh mắt anh tối sầm vô cùng đáng sợ, con ngươi đen nhanh cất chứa nhiều ánh sáng âm u Lê Cảnh Ý đã ý thức được điều gì đó, cô dùng sức cắn mu bàn tay đang bị thương của anh, hy vọng anh có thể buông mình ra, thế nhưng vẫn không thoát khỏi số phận bị ném lên trên giường, Dường như anh không hề cảm thấy đau, mu bàn tay bị cô cắn chảy máu, thậm chí ngay cả chân mày anh cũng không nhấc lên một chút nào.